BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 456

Đại Bảo không thèm để ý, hừ, giận rồi.

“Được rồi, Đại Bảo, đi, ba dắt con đi dạo.”

Đại Bảo nhìn Hách Đằng, không đi.

“Đi thôi đi thôi, hôm nay trăng tròn lắm đó.”

Tròn thì làm được cái rắm gì, có ăn được đâu. Không đi.

“Ba nói con nghe nè, trong khu này nhiều chó nhỏ lắm, bây giờ còn

chưa trễ lắm, nói không chừng sẽ gặp được, nếu có con nào mà sủa con,
con dạy nó một bài, phát tiết bất mãn trong lòng, thấy sao?”

“Chẳng ra sao?” Tô Dật Tu chà giày trong toilet, “Em dạy cái gì tốt

đẹp chút được không? Rõ ràng là hai chúng ta làm nó không vui.”

“Nhưng em xin lỗi rồi mà.”

“Lúc nào?”

“Em nói dẫn nó đi chơi.”

“Vậy cũng tính hả?!!”

Tô Dật Tu cầm lược bắt đầu chải điên cuồng, những sợi lông vàng dài

cao quý của Đại Bảo rụng lả tả, “Đại Bảo, con chưa thay lông xong nữa
sao?”

Đại Bảo vồ tới đè Tô Dật Tu xuống đất, miệng không ngừng kêu gừ

gừ như thú hoang, Hách Đằng thấy Tô Dật Tu nằm yên đó không dám nhúc
nhích, vốn đang cười, sau đó lại phát hiện Đại Bảo giận thật rồi, vì chưa
từng nghe nó kêu thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.