BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 546

không chết cũng tàn tật. Cậu thà để Đại Bảo giãy ra rồi mau mau tự chạy
trốn trước, ngàn vạn lần thoát ra rồi không được quay sang giúp cậu.

Cố sức siết chặt lấy cổ người kia, mặc cho hắn đấm đá, Hách Đằng há

mồm cắn ngay vào huyết quản bên cổ hắn, lên gối đánh vào hạ bộ hắn,
nhân lúc đối phương chảy máu ồ ạt cậu lao siết lao cổ kẻ đang định dùng
dây thép quấn cổ Đại Bảo.

Tên kia không thể tròng dây vào cổ Đại Bảo, kẻ bị Đại Bảo cắn mắng

chửi ầm ĩ, giật lấy dây thép tròng vào Đại Bảo. Hách Đằng xoay người
chạy đến, nhưng bị tên kia giữ lại, Hách Đằng hoảng sợ hô to: “Báo cảnh
sát báo cảnh sát mau giúp tôi báo cảnh sát!!!”

“Mặc kệ đi mau kéo con chó lên xe đã, mẹ nó!”

Hách Đằng đập mạnh đầu ra sau, vốn chẳng còn bao nhiêu sức, tuy

đầu rất đau, nhưng đối phương nhất định càng đau hơn, cho nên cậu đập
liên tục mấy cái.

“A!!”

Nghe đối phương kêu lên, cậu dám chắc mũi kẻ đó đã gãy rồi, ý cậu

chính là thế. Tên còn lại thấy tình hình không ổn liền định đến giúp.

Hách Đằng hoàn toàn không nhận thức được tình hình của bản thân,

cậu đã hoàn toàn mất cảm giác đau, chỉ muốn cởi sợi dây thép đáng chết
trên cổ Đại Bảo ra, “Đại Bảo đừng nhúc nhích.” Nếu không càng lúc nó sẽ
càng siết chặt, cuối cùng tắt thở.

Đại Bảo biết có người muốn bắt nó, thấy Hách Đằng đánh nhau với

người lạ, biết cổ bị siết, cũng biết bọn họ muốn kéo mình lên xe, cho nên
nó đang cố gắng phản kháng và vùng vẫy, cắn được là cắn, tuyệt đối không
nương, khi nghe thấy tiếng Hách Đằng gọi, nó thấy mặt mũi Hách Đằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.