BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 594

ngày.

Tô Dật Tu ôm cậu, “Hai ngày.”

Trong lòng đương nhiên không nỡ rời, “Vậy, anh phải cẩn thận.”

“Hết rồi sao?”

Hách Đằng tự dâng hôn, “Em sẽ nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

“Ừm.”

“Cho nên…”

“…” Giờ này phút này, chẳng cần nói gì nhiều, Hách Đằng hiểu rõ đến

không thể rõ hơn. Lườm anh một cái, vỗ mông Tô Dật Tu, “Rửa tay ăn
cơm.”

Tô Dật Tu thấy như mộng tưởng của mình đã bị phá tan, “Sao lại như

vậy được!”

“Không thì thế nào!” Hách Đằng vừa nói vừa đưa ly trà cho anh,

“Khóc lóc gào thét ‘em không nỡ xa anh cho nên chúng mình làm tận tình
đi’! Như thế à?”

“Đúng.”

“Lần nào cũng vậy anh không mệt à?”

“Cưng à, anh mệt cũng là để em vui mà!”

“…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.