BẠO QUÂN - Trang 202

Anh chộp lấy con gấu nhỏ, tùy tay ném đi. Gấu nhỏ ở giữa không trung

vẽ nên một đường vòng cung, lọt vào bên trong giỏ rác nằm trong góc. Bị
Cổ Sách ép buộc bao nhiêu lần, liền nhận được bấy nhiêu gấu. Đỗ Vân
Hiên ném vô số lần đã sớm thuần thục, nhắm mắt lại cũng có thể một phát
ném chuẩn.

Xuống giường tắm rửa thay quần áo ra, Đỗ Vân Hiên chịu đựng hạ thể

khó chịu, lái xe đi làm.

Cũng không còn cách nào khác.

Nếu thân thể cứ không khỏe lại xin nghỉ phép, chỉ sợ một năm anh phải

xin nghỉ đủ ba trăm sáu lăm ngày, nghĩ đến Cổ Sách kia có thể năng lẫn
tinh lực mà con người vốn dĩ không thể có, thái dương Đỗ Vân Hiên thình
thịch đập mạnh.

Tối hôm qua Cổ Sách đè anh ra làm không biết mấy lần, bỗng nhiên

chôn vào ngực anh, thì thào nói gì đó.

Rốt cuộc là đã nói gì?

Tôi thích em?

Không phải chứ?

Người nhà?

Đỗ Vân Hiên lắc đầu, lúc đó đã bị Cổ Sách ép đến kiệt sức, lấy đâu ra

tâm trí đáp lại, chỉ là có chút cảm giác, một khắc kia Cổ Sách nhẹ nhàng
gần bên anh, trở nên không chút thô bạo, thậm chí còn có một chút bất lực
ỷ lại như con thú bị thương.

Đỗ Vân Hiên ngây ngẩn một hồi, lại lắc đầu, hơn nữa bật cười.

Cổ Sách cho dù bị thương, cũng sẽ chỉ là một con mãnh thú thị huyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.