BẠO QUÂN - Trang 67

Cổ Sách nhớ rất rõ, lần đầu tiên đi vào cánh cửa này, là tháng Ba năm

ngoái.

Từ sau khi rời khỏi cô nhi viện, hắn đã không còn nhớ rõ chính mình đã

giẫm qua lằn ranh sinh tử bao nhiêu lần, trải qua những trận chiến đẫm
máu, lại vượt qua những âm mưu đen tối, cho đến khi dẫn dắt anh em mà
gây dựng nên cơ nghiệp này, ngồi vững trên vương tọa, hắn bắt đầu thực
hiện lời thề trước vô số lần kề cận sinh tử, phải tận tình hưởng thụ hết khoái
hoạt nhân gian.

Cái gọi là khoái hoạt kia, cũng chỉ là ăn, là mặc, là ở, là giao thiệp, thế

nhưng hắn lại có phú có quý, ăn sơn hào hải vị, ở nơi xa hoa lộng lẫy, giao
thiệp lại có tiếng tăm.

Có tiền có thể, có tướng mạo anh tuấn, phụ nữ cũng chen chúc mà đến,

có kẻ ham muốn hư vinh, cũng có người e lệ mà thật tâm với hắn, càng có
nhiều người điên cuồng theo đuổi.

Cổ Sách sống qua ngày cũng khá êm ả, vị đế vương hắc dạ này không

cái gì không có, lại không từ bất cứ thủ đoạn nào, đương nhiên so với bất
cứ kẻ nào cũng có thể tiêu sái tự tại, tùy ý tận hứng hơn hẳn.

Thế nhưng mỗi khi điên cuồng qua đi, cảm giác say tan hết, mở mắt

mông lung nhìn những hình dáng mơ hồ trên trần nhà trong bóng đêm, mọi
âm thanh đều như lắng đọng lại, sự trống rỗng đột nhiên xâm chiếm, phút
chốc ngơ ngẩn.

Lúc ấy, hắn sẽ sờ sờ lên ngực mình.

Phía dưới cơ ngực rắn chắc kia, là trái tim đang không ngừng đập loạn,

đập thực sự hữu lực, đáng tiếc, lại có chút lạnh lẽo, có chút cứng nhắc.

Người khác đều nghĩ hơn hai mươi tuổi đã trở thành kẻ đứng đầu hắc

đạo, chắc hẳn là người vô cùng hăng hái, tiếc là chưa ai từng nghĩ qua, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.