BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1187

Thác Bạt Hạo là bao, một đầu tóc đen cũng không để ý cho lắm, lộn xộn,
chỉ đội một vòng Kim Ưng trên đầu.

Thái tử hai nước như long phượng trong biển người, cùng bàn bạc, cơ

trí tâm cơ không nói chơi.

Bọn họ cùng có vẻ thích thú thưởng thức ca múa, như chưa từng bao

giờ thấy mỹ nhân Giang Nam vậy, rỏ dãi thèm muốn.

Bỗng Diệp Vũ có cảm giác có người nhìn mình chằm chằm. Lướt qua

một vòng cuối cùng nàng cũng tìm được người nọ. Ánh mắt chạm nhau,
nàng kinh ngạc cũng thấy khiếp sợ. Người đó chẳng phải chính là Thác Bạt
Hoằng sao? Hắn là tuỳ tùng của thái tử Nguỵ quốc, hay là người trong
hoàng tộc Nguỵ quốc?

Thác Bạt Hoằng ngồi bên phải thái tử Nguỵ quốc, cũng để kiểu tóc

nam tử hoàng tộc Nguỵ quốc, mặc bộ quần áo xanh ngọc, dù có hứng thú
nhìn nàng, cười tủm tỉm, khoé môi khẽ nhếch lên.

Diệp Vũ cảm xúc phập phồng, toi rồi, thái tử hai nước tới mừng thọ,

chỉ e chẳng đơn giản tý nào.

Thác Bạt Hoằng nhìn nàng, đuôi mắt mỉm cười càng ngày càng rõ,

như đang nói với nàng: Vũ Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nàng thu ánh mắt lại, trong lòng lo sợ, hắn nhìn mình như vậy, nếu Sở

Minh Phong nhìn thấy, chỉ sợ lại hiểu lầm thêm.

Nhưng nàng còn gì phải lo lắng nữa chứ? Nàng sớm đã quyết định

không còn thích hắn nữa, chẳng còn hi vọng gì, hắn có hiểu lầm thế nào,
nổi cơn thịnh nộ ra sao cũng chẳng liên quan tới nàng.

Sáu vũ kỹ lui ra, tiếp đó là màn múa của công chúa An Nhạc. Trên vũ

đài rủ xuống đèn hoa sen cung đình, tất cả mọi người đều nhìn tới. Lâm Trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.