BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 153

Tuy thấy cả người nàng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ, cứu người như

cứu hoả, hắn chỉ đành làm vậy.

Nước ấm bốc hơi nghi ngút ngập tràn trên thành bể, lấp lánh sáng loá,

bóng ảnh lóe lên kiều diễm như mộng.

Chẳng biết bao lâu, hắn hy vọng nàng mau tỉnh lại, nhưng nàng chẳng

hề động đậy, không khí trầm lặng.

Hắn đã sờ mặt và cánh tay nàng liên tục, khiến khí lạnh trong cơ thể

nàng tan đi, chỉ là nàng vẫn không mở mắt ra. Làm sao đây? Chẳng lẽ nàng
cứ vậy chết rồi? Không! Nàng sẽ không chết!

Thẩm Chiêu thả búi tóc đen của nàng xuống, rưới đầy nước, tiếp đó

lấy lực đạo vừa phải xoa bóp mặt nàng và thân thể nàng.... Hắn nói với
chính mình, không thể buông tay, không thể buông tay...

Mọi tâm tư của hắn đều đặt hết trên người nàng, trong đầu trống rỗng,

tuy ôm một khối thân hoàn mỹ trần truồng, da thịt nõn nà...hắn cũng chỉ có
một ý nghĩ trong đầu, đó là cứu nàng tỉnh lại.

Diệp Vũ chỉ nhớ rõ, trước một khắc hôn mê, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô

cùng, tay chân cứng ngắc như băng, tim rất đau, thở không nổi, cuối cùng
một chút ý thức cũng rời xa bản thân........ Nhưng mà không biết sao lại thế,
băng tuyết biến mất, khí lạnh tận xương cốt chậm rãi tiêu tan, khắp nơi ấm
áp dào dạt, còn có nước ấm bao quanh người, khiến cho lục phủ ngũ tạng
nàng dãn ra, làm cho chân tay nàng tràn ngập nhiệt lượng.

Chậm rãi mở to mắt ra, lại phát hiện, hầm băng biến thành một nơi vô

cùng cổ quái.

Phía trên nóng hôi hổi, bể được tạc bằng bạch ngọc, bên trên là những

tấm màn lụa mỏng bay bay, như một nơi trong trời đất vậy. Giống như
trong mộng, bầu không khí mờ ám, đây là nơi nào? Lúc nàng nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.