còn yếu lắm.... Nàng đã đợi trong hầm băng hơn ba canh giờ rồi, đã hôn mê
bất tỉnh... Ta chỉ biết là ngâm trong nước ấm mới có cách cứu... Ta đều
không phải cố ý, xin thứ lỗi cho.....'
"Ân cứu mạng của đại nhân, ta sẽ ghi nhớ trong lòng"
Trong lòng nàng như có một ý nghĩ không hay xuất hiện: nàng theo
bản năng cho hắn vốn là Hạ Phong, cho rằng với Hạ Phong là một người,
hy vọng thời gian đừng trôi, hy vọng được gắn bó lâu hơn chút, hy vọng Hạ
Phong sẽ từ từ thích nàng.
Nhưng sự chờ đợi trong lòng cũng chẳng biến thành sự thật.
Hắn ôm nàng đi lên bờ, cầm áo choàng của mình bọc lấy nàng, ôm
nàng đi vào tẩm phòng.
Vừa ra khỏi "Kiêm Gia canh" đã có người phi nước đại tới, như trận
gió rớt xuống trước mặt.
"Này...Các ngươi...." Sở Minh Hiện trợn mắt há hốc mồm không thể
tin nổi thấy cảnh trước mặt.
"Ta mang Diệp cô nương tới tẩm phòng nghỉ ngơi trước" Thẩm Chiêu
dĩ nhiên là thấy thần sắc khiếp sợ của hắn.
Sở Minh Hiên đứng lặng nhìn hắn đi ra, nhìn mãi không thấy mới tỉnh
ngộ đuổi theo. Tại sao lại vậy chứ?
Thẩm Chiêu vì sao lại ôm Diệp Vũ quần áo sộc xệch chứ? Hắn ta
chẳng phải là đi phủ Thuỵ vương tìm nàng ấy sao? Nàng ấy sao lại biến
thành bộ dạng này chứ?
****