Diệp Vũ đã hiểu, cảnh kia vẫn chọc mãi trong lòng hắn không tan, vì
vậy nói, "Thẩm đại nhân làm người, Vương gia không thể tin được sao?"
Sở Minh Hiên nói buồn bã, "Không phải là không tin được ngài ấy, mà
là không tin được miệng người khác"
Nàng bật cười, "Ta chỉ ở trong này dưỡng thương, người khác nói gì
chứ? Vương gia, ngài lại lo buồn vô cớ rồi"
Hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Nàng thấy kinh ngạc, khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"
"Thẩm Chiêu bảo, ngài ấy ôm nàng ngâm trong nước ấm....Ngài ấy đã
nhìn thấy toàn bộ nàng, nàng có biết không?" Ánh mắt hắn thống khổ cau
lại, nắm tay đấm mạnh lên chăn đệm.
"Ta cũng tỉnh lại mới biết được" Hoá ra là vì chuyện này, nàng tìm từ
cẩn thận, "Thẩm đại nhân là chính nhân quân tử, lúc ấy ta đang lâm vào
cảnh sống chết chưa rõ, nói vậy cũng là ngài ấy bất đắc dĩ rồi. Vì chuyện
này mà Vương gia thấy buồn ư?"
"Ta biết ngài ấy là chính nhân quân tử, nhưng bản vương vẫn cảm
thấy...." Sở Minh Hiên như nói không nổi, hoặc như không biết nói thế nào,
"Nàng là người của bổn vương, sao có thể để nam tử khác nhìn thấy hết
chứ?"
Diệp Vũ khẽ nói, "Vương gia, ta chỉ thuộc về chính mình, chẳng phải
là của bất cứ ai"
Giọng tuy đã nhu hoà, nhưng có độ yếu mạnh rõ ràng. Hắn kinh ngạc
nhìn nàng, lời này có ý gì?