BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1761

"Hành tung thái tử không hợp lễ nghĩa, dạy mãi không sửa, phế làm

thứ dân, áp tải cả đêm tới hoàng lăng phía đông, không được bước chân
nửa bước ra khỏi hoàng lăng!" Ngụy hoàng giọng đầy bi thương, trầm thấp,
đôi mắt hiện lên thất vọng và sự ghét cay ghét đắng.

"Phụ hoàng.... " Thác Bạt Hạo túm chặt lấy áo bào của phụ hoàng,

kinh hoàng khóc cầu, "Nhi thần biết sai rồi.... Nhi thần thật sự biết sai rồi...
Phụ hoàng tha cho nhi thần một lần đi, chỉ một lần cuối thôi...."

Ngụy hoàng thờ ơ, nhìn đi nơi khác. Thác Bạt Hạo biết lần này thực

sự là bị phế đi, thất kinh, thấy Tứ Hoàng đệ, như thấy cứu tinh, "Lão tứ....
Lão Tứ...."

Thị vệ tiến vào, bắt lấy thái tử. Hắn phản kháng kịch liệt, cầu xin phụ

hoàng tha thứ, kêu gọi lão Tứ. Hắn bị đưa ra ngoài, càng không ngừng kêu
gọi "Phụ hoàng". Diệp Vũ thấy hắn nói một câu cuối, thật đáng nghiền
ngẫm. Hắn nói: lão Tứ, ngươi hại ta....

Nàng đỡ Ngụy hoàng ngồi xuống, "Phụ hoàng bớt giận"

Ông vừa ngồi xuống ánh mắt chậm rãi khép lại, ngất đi.

***

Lâm Thái y chẩn đoán, Ngụy hoàng bị đả kích quá độ nên mới ngất đi.

Lần này, Ngụy hoàng hôn mê nửa canh giờ mới tỉnh lại. Diệp Vũ thương
xót nhìn ông, cảm thấy ông thực đáng thương, bị mấy đứa con trái làm tức
giận tới mức ngất mấy lần.

Đầu tháng giêng, ông nằm trên giường dưỡng bệnh, khí sắc rất kém,

tinh thần uể oải, chỉ nói mấy câu đã cảm thấy không được khỏe. Nàng hỏi
Lâm thái y xem có phải phụ hoàng bị đại nạn giáng xuống rồi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.