BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1790

"Ta không cần ngươi giúp ta nữa, ngươi muốn đi, chẳng có ai ngăn

ngươi đâu!" Diệp Vũ rống lên, lệ tuông trào. Thác Bạt Hoằng tức giận, túm
chết nàng đi. Nàng không địch lại sức với hắn, đành đặt một quả uyên ương
khấu trước cửa. "Minh Phong, ta đem uyên ương khấu đặt ở cửa... Lần sau
đến, ta sẽ đeo... Minh Phong..."

Tiếng khóc càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy. Cửa

phòng chậm rãi mở ra, mắt Sở Minh Phong nhuốm lệ, không nhìn thấy vũ
Nhi ngày nhớ đêm mong, chỉ nhìn thấy trên đất có một quả huyết ngọc
uyên ương khấu. Cầm uyên ương khấu, đóng chặt cửa phòng, hắn nhìn vào
uyên ương khấu vẫn còn hơi ấm của nàng, lệ nóng lại lặng lẽ chảy xuống.
Hôn lên trên huyết ngọc, cứ coi như đang hôn lên cánh môi mềm mại của
nàng vậy.

Vũ Nhi, thực xin lỗi...

***

Ở phủ Tề vương nghỉ ngơi ba ngày, Sở Minh Lượng đã mất hết bình

tĩnh rồi. Kẻ hầu hạ thật sự chu đáo, nhưng dù có chu đáo thì đều nhắm mắt
theo đuôi nàng, đi nhà xí cũng đi cùng nàng. Nàng ta biết, họ phụng lệnh
Thác Bạt Hạo, coi chặt nàng. Nàng định ra cửa, họ ngăn lại, nàng nổi giận,
bảo muốn đi dạo trên đường.

"Bệ hạ phân phó, công chúa không thể tùy ý ra phủ"

"Vậy bệ hạ tới lúc nào mới đến Vương phủ đây/" Nàng thở mạnh hỏi.

"Nô tì không biết" Thị nữ đáp.

"Thác Bạt đại ca lúc nào đến ngươi cũng không biết, chẳng lẽ muốn ta

cả đời đợi mãi trong phủ sao?" Sở Minh Lượng tức giận kêu lên, "Bản công
chúa hiện giờ sẽ ra cửa, các ngươi dám ngăn cản, bản công chúa sẽ bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.