Dĩ nhiên Sở Minh Phong cũng nghe được lời ông ta dặn, cười bỏ qua,
sau đó nắm tay nàng ngang nhiên trước mặt quần thần rời đi.
Nàng không dám quay đầu, cứng ngắc đi tới, cảm giác sau lưng có
bốn luồng mắt cực nóng khiến nàng mất tự nhiên. Hậu quả như thế, nàng
đã đoán được, chỉ là tối nay kết quả đến cùng là sao đây?
Ra khỏi cổng phủ Thuỵ vương, lên xe ngựa, nàng ngồi một bên cúi
đầu. Sở Minh Phong nhắm hai mắt lại, có vẻ như rất mệt, không muốn nói
chuyện, xe yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng xe ngựa chạy lọc cọc.
Cứ vậy mà tiến vào cửa hoàng cung, nàng không nhìn thấy cửa cung
nguy nga đến mức nào, cũng không nhìn thấy cung rộng tới bực nào, tráng
lệ ra sao, đến điện Trừng Tâm thì mới dừng lại.
Điện Trừng Tâm là tẩm điện Sở Hoàng, nàng xuống xe ngựa, ngẩng
đầu nhìn lại thấy chấn động: không hổ là tẩm điện của thiên tử!
Tựa như cung điện Tử Cấm Thành vậy lộng lẫy hào nhoáng, mặt trước
rất rộng, điện phủ cao ngất, rường cột chạm chổ, hoa mỹ đầy khí phách.
Sở Minh Phong đi thẳng vào trong tẩm điện, Diệp Vũ đi theo sau, vừa
đi vừa xem, cưỡi ngựa xem hoa, song nhìn ra trong điện hào hoa xa xỉ vô
cùng. Các loại ngọc trang trí đều là những cực phẩm trên thế gian, lấp lánh
đủ màu sắc. Màn lụa mỏng xanh vàng bao quanh khu tẩm điện, một tấm
bình phong có ngàn vạn ngựa chạy đứng sừng sững trước cửa tẩm điện, che
lấp phong cảnh bên trong.
Các loại chạm chổ, khảm ngọc đủ sắc màu, kiểu dáng đều là những đồ
quý vô cùng. Khiến người ta chú ý nhất chính là long tháp to rộng mêng
mông, bốn cột đình khảm vàng sáng bóng, trên giường ga gối thêu đầy hoa
văn rồng.