BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 377

Đã qua hơn ba tháng, lầu Tiêu Tương làm ăn phát đạt, Diệp Vũ cũng

thu được khá nhiều tiền, có thể sống thoải mái cả đời.

Sau giờ nghỉ trưa, nàng ở trong phòng thiết kế y phục múa, một nha

hoàn báo lại nói có Tấn Vương chọn Lăng vô hương và Phán Phán đên lô
ghế khách quý khiêu vũ, từ ghế lô lại truyền ra tiếng kêu doạ người.

Do thân phận hắn tôn quý, Lãnh Tiêu Tương không dám đắc tội hắn,

lại muốn cứu hai đoá hoa tiền của lầu Tiêu Tương ra, nên đành sai người
tới xin ý kiến nàng. Do dự một lát, nàng vẫn đi.

Đứng ở bên ngoài hành lang, nàng nghe thấy tiếng thét thê lương, chói

tai trong phòng truyền ra, trong lòng chấn động. Chẳng lẽ Tấn Vương đang
quật các nàng ấy?

Hai đại hán ở cửa nhận ra Diệp Vũ, mở cửa cho nàng đi vào. Sở Minh

Hiên vung roi ngựa lên, quất chung quanh, âm thanh vun vút nghe chừng
hơi doạ người, đập nát khá nhiều đồ trong phòng, cả một đống hỗn độn.
Còn Lăng Vô Hương và Phán Phán thì đứng né trong góc, tóc tai hỗn loạn,
khuôn mặt tái xanh, lệ dâng trào, lạnh run.

Thấy Diệp Vũ tới, các nàng ấy đáng thương cầu xin, "Diệp cô nương,

Vương gia say quá rồi... Cứu chúng tôi với..."

Hắn quay đầu, liếc nàng một cái, cười tà ác, 'Ai cũng không cứu nổi

được nhóm các ngươi..."

Một roi vút qua, chỉ sém chút nữa là trúng người Lăng Vô Hương, hắn

cười điên cuồng, coi bộ dạng các nàng ấy tránh trong góc run rẩy mà thấy
thoả mãn vô hạn.

Nàng biết, hắn đã bị tửu sắc khống chế- hắn đi lại nghiêng ngả, mặt đỏ

hồng, đôi mắt đỏ ngầu xen lẫn tà khí và lệ khí, chẳng phải bộ dạng bình
tĩnh thường có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.