"Với người không hợp khẩu vị, ăn không trôi, nuốt không xuống" Ánh
mắt nàng vẫn lạnh băng, gỡ tay hắn ra, "Bệ hạ cứ tự nhiên"
"Làm càn!" Hắn dùng sức túm, túm nàng vào trong lòng, ôm chặt
nàng, 'Trẫm đã muốn ăn nói khép nép, nàng còn muốn thế nào nữa hả?"
Hắn tức giận bóp chặt hai má nàng, "Nàng lại làm càn, đừng trách
trẫm không biết thương hương tiếc ngọc!"
Nàng bỗng cười, "Vậy bệ hạ định thế nào? Muốn ta phụng bồi bệ hạ
uống rượu chăng?"
Hắn ngẩn ra, buông nàng, nàng liền ngồi trong lòng hắn, châm rượu,
rượu nồng, lời ngọt, người kiều mỵ, ôn nhu có thể khiến đàn ông cứng hoá
mềm, bộ dạng khác hoàn toàn với lúc nãy. Sở Minh Phong không hiểu, chỉ
một loáng nàng sao lại biến hoá lớn vậy chứ?
Diệp Vũ châm rượu liên tục, hắn càng uống không ngừng, rượu nóng
lên, mới uống có hai bầu mà đã xua tay không uống nổi nữa.
"Bệ hạ khó tới một chuyến, sao không tận hứng chứ?" Giọng nàng
chậm rãi, cố ý toát ra chút yêu kiều.
"Tửu lượng trẫm có hạn, uống nữa sẽ không về được" Mặt hắn đỏ
bừng không rõ là do rượu hay sắc nữa, chỉ có khoé mắt thì hơi đỏ.
"Bệ hạ.... bệ hạ..." Nàng thấy hắn lấy tay chống trán, đánh giá chắc
hắn uống cũng khá say rồi, bất giác vui sướng đứng lên.
"Trẫm... Đi nghỉ một lát..."
Con ngươi đen của hắn nheo lại, mồm miệng nói lầu bầu, nhưng lại
biết đường tới giường, đi đến, vừa đi loạng choạng chỉ suýt ngã. Diệp Vũ
dìu hắn lên giường, đắp chăn cho hắn. Hắn từ từ nhắm mắt lại, do uống quá