BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 145

không ăn ở với nàng. Là bởi ta thấy nàng quá yếu đau, mà ta thì mạnh
khoẻ. Ta là một người đàn ông thực sự, nên ta cần có đàn bà. Ta xa nàng, là
cốt để cho nàng có cơ phục hồi tấm thân, chứ không phải ta ruồng rẫy.
Chắc nàng giận ta lắm. Nhiều lúc nghĩ lại, ta thấy ân hận.
Thái tôn thở dài. Chàng thấy mắt ta rớm lệ. Nâng khuôn mặt ta lên, chàng
vuốt ve rồi lại nói:
- Chiêu Thánh ơi, nàng có biết một tai họa ghê gớm đang giáng xuống đầu
ta và nàng không?
Ta lắc đầu. Chàng bảo:
- Việc tầøy trời như thế mà nàng không biết sao? Có thực cả phu nhân cũng
chưa nói gì với nàng sao?
- Ta gật đầu, chàng đau đớn nói:
- Từ ngày nàng sinh thằng bé bị chết yểu tới nay đã năm năm. Chúng ta đã
vào tuổi hai mươi rồi, nàng vẫn chưa sinh nở lại. Ông chú ta cùng bà mẹ
nàng, đồ rằng chúng ta không có con để nối dõi. Cho nên ép ta phải lấy
Thuận Thiên. Hiện Thuận Thiên đã có mang được gần ba tháng. Người ta
đoán chắc, đó sẽ là một đứa bé trai. Vậy là phần hậu thánh(1) của nhà Trần
khỏi phải lo.
Cả mẹ nàng và chú ta, hai ông bà đều nói: Sẽ thu xếp để cho hai chị em
cùng là hoàng hậu. Còn với thằng hoàng tử tương lai đó, mẹ nàng bảo:
“Con anh con em, lọt sàng xuống nia, chẳng đi đâu mà thiệt”.
Ông chú ta, tức ông bố dượng nàng, bảo ta rằng: “Trần Cảnh cứ bằng lòng
đi, cô chú sẽ thu xếp với Trần Liễu, Thuận Thiên, Chiêu Thánh”. Ta nghe
họ toan tính sẽ cho Trần Liễu hưởng thêm thực ấp. Sẽ gạt cho Trần Liễu
một nửa số phi tần. Chàng ngập ngừng nhìn ta hỏi:
- Ý nàng thế nào?
Ta đáp:
- Thân thiếp mảnh mai như một nhành liễu. Yếu hơn cả một nhành liễu.
Không đủ sức chống chọi bất cứ vật gì. Người ta có thể giết thiếp. Băm
vằm thân thiếp làm trăm mảnh. Nhưng người ta không thể bắt thiếp phải
nghe theo những điều thương luân bại lý. Dù người ấy có là mẹ thiếp, ông
thái sư hoặc bệ hạ cũng thế thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.