BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 148

nói:
- Ông Trần Cảnh này, hôm nay ông nói với tôi về ý định của vợ chồng ông
thái sư. Tôi biết ông bà ấy sẽ làm theo ý mình. Nhân đây, tôi cũng nói để
ông rõ. Ông không phải băn khoăn lo lắng gì về cuộc sống của tôi. Đời tôi
coi như bỏ. Ta vĩnh biệt nhau thôi. Ông bảo sao? Cuộc hôn nhân của ta quá
ngắn ngủi à? Đành vậy. Bởi nó không có nhân duyên, mà chỉ có mưu ma kế
quỷ hòng lừa dối nhau. Ngày ấy cả tôi và ông, người ta bảo chúng mình lấy
nhau. Tôi bằng lòng ngay vì nghĩ rằng mình có bạn chơi. Tôi cứ thấy buồn
cười tại sao ông lại hiền thế. Ông có nhớ không nhỉ ông Trần Cảnh? Mỗi
khi nói với tôi điều gì, ông quỳ mọp xuống. Đầu cụng vào đất, lí nhí trong
họng. Một điều “bệ hạ” hai điều “muôn tâu”. Rồi lúc ông bê chậu nước hầu
tôi rửa mặt. Tôi nghịch ngợm té ướt cả mặt ông. Thế mà ông vẫn cứ nhẹ
nhàng: “Xin bệ hạ tha cho”. Ấy, tôi thích cái tính ông nó nhu mì nên tôi
ưng ngay. Ai ngờ cái việc ông lấy tôi lại là việc của cô chú ông. Là việc lấy
thiên hạ cho nhà Trần, chứ đâu phải chuyện nhân duyên. Tôi biết ông
không có lỗi trong việc này. Nay lại đến việc cướp chị Thuận Thiên và cả
cái bào thai có sẵn. Thật là tán tận lương tâm. Ông thái sư thì tôi chả trách
làm gì. Ông ta có thể làm được đủ mọi việc, ngoại trừ những việc nhân
nghĩa. Đáng trách là bà mẹ tôi kia. Bà cô ông ấy. Tôi không ngờ, trời phú
cho bà ta khuôn mặt đẹp để che dấu một tâm hồn ác độc. Bà ta chui vào
triều Lý để đánh hồi chuông báo tử cho dòng họ nhà tôi. Thôi thì cũng
được. Thiên hạ là của muôn dân, chứ có phải của riêng gì ai. Chỉ tiếc rằng
quyền nhiếp thống sơn hà, lại nằm trong tay kẻ tàn bạo. Nếu như việc sai
khiến triều đình, chăn dắt trăm họ lại thuộc hoàn toàn về một người như
ông: khoan hoà, nhân ái thì tôi yên tâm quá ông Trần Cảnh ạ.
Nhà vua nhìn ta như là một sự lạ. Vì từ trước ta chưa hề nói với chàng một
điều gì sâu kín. Từ lâu, chàng vẫn tưởng ta là một con bé ngu khờ. Chàng
nhìn ta đăm đắm mà không ngắt lời. Ta lại nói:
- Ông có nhớ cái buối tôi mời ông lên ngự ngai vàng? Khoác cho ông tấm
áo long cổn và đặt lên đầu ông chiếc vương miện? Chàng gật đầu, đôi mắt
chàng long lanh. In hệt cắp mắt hàm ý biết ơn từ hơn chục năm trước. Vậy
là ông còn nhớ. Ông có thấy, ngày ấy chúng mình trong trắng quá! Tôi thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.