BÃO TÁP CUNG ĐÌNH - Trang 54

- Tâu, thần còn chạy đi đâu được nữa. Ngày nào bệ hạ cũng bắt vào chầu.
Bây giờ lại đang nắm áo.
Chiêu Hoàng lại túm chặt vạt áo Trần Cảnh hơn nữa lôi xềnh xệch vào tận
phía trong tiện điện(8). Nhà vua vừa buông áo Trần Cảnh, liền chạy vòng
về phía sau bức bình phong lấy ra một chiếc hộp. Chiêu Hoàng mở hộp
tung lên một nắm que chuyền bằng ngà, và hòn cái bọc gấm có nhồi bông,
độn sỏi. Nhà vua ra hiệu cho Trần Cảnh ngồi xuống cạnh mình, mặt tươi
hớn hở hỏi:
- Chơi nhá. Ngươi có biết chơi không?
Cảnh lắc đầu. Và nói lí nhí trong cổ họng:
- Trò chơi con gái.
- Sao, ngươi không biết chơi à? Ta dạy. Người xuống. Trông đây này.
Chiêu Hoàng thoăn thoắt rải que, tung hòn cái, đánh một mạch từ bàn một
đến bàn ba mới hỏng. Chợt dừng, thấy Trần Cảnh lơ đãng nhìn ra ngoài
sân. Nữ chúa bực lắm, hỏi:
- Vậy chớ ngươi biết chơi những trò gì?
- Tâu bệ hạ, thần biết đánh đáo, đá cầu, đi kheo, kéo co, bơi trải, chèo
thuyền, đánh cờ, chơi ô ăn quan… Nhiều trò chơi lắm. Nhưng phải ở ngoài
hoàng thành mới có người biết chơi.
- Vậy chớ có trò gì chơi một mình được, ngươi chơi thử, ta coi.
- Dạ, tâu bệ hạ, chỉ có chèo thuyền, đi kheo thì chơi một mình được. Nhưng
phải ở ngoài sông, hồ hoặc bãi cát cơ.
- Còn trò gì khác nữa, ngươi chơi một mình được?
Ngẫm nghĩ một lát, bỗng mặt Trần Cảnh bừng sáng lên như chợt nhớ ra.
Cảnh thưa:
- Tâu bệ hạ, thần có thể đá cầu một mình được.
- Vậy ngươi đá cầu, ta coi.
Lần trong túi có đồng tiền đồng, lại có cả mảnh giấy bản, tập viết bẩn quá.
Cảnh xé đi, tiện tay đút luôn vào túi. Trần Cảnh hý hoáy gói một lát được
quả cầu be bé, xinh xinh. Cảnh bèn đá với cả hai bàn chân, nom dẻo quẹo.
Hai bàn chân cứ nhịp nhàng đưa lên đặt xuống. Quả cầu cứ nảy lên theo
nhịp đá của chân, nom nó như mọc lên từ giữa hai bàn chân của Trần Cảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.