rằng: "Mới vừa hỏi sơ sài, kế có người của Bao tướng công nào đó tới cáo
rằng cháu của ngài lạc mất phải lo tìm kiếm, nên quan huyện tạm lưu lại,
chưa có thời giờ mà xử vội”. Phương tiên sinh thuật chuyện xong lại hỏi
thăm con là tiểu thư Ngọc Chi, rồi móc trong tay áo ra một phong thư đưa
cho Ninh bà mà rằng: "Tôi có một chuyện muốn cậy chị. Nhà tôi có một
người ở đậu tại thư phòng tên Vinh Thế Bảo. Người ấy tướng mạo khác
thường, lại học hành thông thái, ý tôi nhắm gá duyên với con Ngọc Chi rất
xứng. Xin chị vì tôi mà tính giùm cho xong". Ninh bà nói: "Nay tiên sinh
đương có việc, vội chi việc đó mà lo". Phương tiên sinh đáp: “Chị chưa rõ
cho lắm, tôi xin thưa lại chị tường. Vả chăng nhà tôi chật hẹp, vắng vẻ, nay
tôi lại có việc, e ở nhà hàng xóm láng giềng có điều hiềm nghi mà e ngại
việc ra vào ăn ở, vì vậy tôi muốn như thế là có ý làm cho đôi đàng tình
nghĩa ràng buộc khỏi điều e ngại đặng lo liệu gia thế cho tôi, nay có bức
thư này cậy chị đem về trao cho. Vinh tướng công ấy, nếu người từ chối,
xin chị ráng sức nói giùm cho rõ nông nỗi khó khăn và cái khổ tâm của tôi,
chắc thế nào người cũng chẳng lỡ cố phụ”. Ninh bà vâng lời trở gót.
Ninh bà về nhà đem các việc thuật lại cho tiểu thư Ngọc Chi nghe. Tiểu thư
biết có lệnh cha nên làm thinh không nói. Ninh bà cầm phong thư đi thẳng
lại thư phòng kêu rằng: "Vinh tướng công có ở đây không?". Chỉ nghe
trong có tiếng đáp: "Dạ có tôi ở đây". Ninh bà liền bước vào, thấy Vinh
tướng công dựa gối nằm dáng mệt mỏi lắm, song phong tư thanh nhã, liền
nói rằng:"Tôi là người ở bên xóm đây, nhân tiểu thư Ngọc Chi cậy vào
ngục thăm Phương tiên sinh, nên tiên sinh có gửi về cho tướng công một
phong thư, vì vậy đường đột vào, xin tướng công miễn lỗi". Nói rồi rút thư
trao ra. Bao Thế Vinh xem xong bèn nói: “Như vậy tính sao được, tôi thọ
ơn của tiên sinh đã nhiều chưa biết lấy chi báo đáp. Huống chi việc này lại
không có cha mẹ tôi dự vào thời làm sao cho tiện". Ninh bà đáp: "Tướng
công nói cũng phải, xong việc này nào phải tại tướng công, mà là bản ý của
Phương tiên sinh đó, vả chăng nhà cửa chật hẹp, lại thêm trai gái ra vào có
sự hiềm nghi, vì cảnh ngộ bó buộc mà nên. Lại tướng công nói chịu ơn tiên
sinh nhiều chưa lấy chi báo đáp, vậy cũng nên vâng lời người, rồi sau sẽ lo