đáp, với tay giở bức rèm nhảy ào vào đâm một mũi. Hoa Điệp lẹ mắt né
qua, nghe đánh roạt một cái, lưng áo Hoa Điệp rách toét ra. Hoa Điệp vội
vàng nhảy ra khỏi nhà chạy lại bên tường, dòm lại thấy Tưởng Bình rượt
theo liền hoa tay một cái. Tưởng Bình kinh hãi cúi đầu né qua, thời thấy
một vật bay xớt bên trán đi thẳng tới bức tường khua một cái bốp, còn Hoa
Điệp nhảy qua tường đi mất. Tưởng Bình không dám rượt theo nửa trở lại
tháp sau chùa kiếm Long Đào đem chuyện mới xảy ra thuật lại. Long Đào
khen lắm.
Long Đào nhớ lời hội ước Phùng Thất bèn nói với Tưởng Bình trở lại điếm
Tang Hoa. Tưởng Bình nhận lời trở vào chùa lấy hành lý và thay áo quần
thầy chùa như cũ. Việc như vậy mà Hồ Hòa vẫn ngủ tít, không hay gì cả.
Hai người về tới điếm Tang Hoa thời mặt trời đã mọc bèn vào quán uống
rượu. Ngồi vừa yên thấy người hầu bàn xách thùng nước ra bắt một con cá
còn tươi rói. Tưởng Bình nói: "Cá còn tươi ngon lắm, mi làm thịt nấu cho
chúng ta một con". Người hầu bàn lấy tay khoát rằng: "Cá này không bán
vì có một vị quan võ tới đây, rủi có bệnh, nên đưa tiền cho tôi mua cho
người dùng trong khi dưỡng bệnh, vì vậy nên tôi không dám bán". Tưởng
Bình nghe nói làm lạ nghĩ rằng: “Cá lý ngư là vật tanh sao lại dùng mà
dưỡng bệnh? Nhớ lại lúc ở đảo Hãm Không, hễ bữa nào Nhị ca và Ngũ đệ
ăn uống không ngon thời hay dùng cá ly ngư mà trở bữa, không biết chừng
vị quan võ ấy là Nhị ca chăng?". Đương còn suy nghĩ, thời đã thấy người
hầu bàn làm cá xong, nấu một tô canh rất ngon, khói bay nghi ngút, để vào
mâm bưng vào phòng trong. Tưởng Bình bèn rón rén đi theo, một lát đi ra
nét mặt vui vẻ miệng chúm chím cười. Long Đào thấy vậy hỏi: "Vì sao mà
Tứ gia lại cười?". Tưởng Bình không đáp kêu người hầu bàn lại mà hỏi
rằng: "Vị quan võ ấy lại đây đã bao lâu?". Người hầu bàn đáp: "Hôm kia ăn
cơm chiều tối đi đến canh tư mới về, thời liền mang bệnh, sai chúng tôi đi
hốt thuốc lại sợ các tiệm thuốc không đủ vị, nên sai hốt sáu bảy nơi. Chúng
tôi hốt về, người không cho nấu chỉ lựa có ít vị bỏ vào miệng nhai mà thôi.
Sáng ra thời bệnh hết liền, thưởng cho chúng tôi bạc, và sai mua cá lý ngư".
Tưởng Bình nghe nói gật đầu, sai người hầu bàn đi hâm rượu, rồi ngồi suy
nghĩ rằng: "Cứ như lời nó, thời chắc Nhị ca bị ám khí tại Thiết Lĩnh Quan,