lạnh mình. Sau đó đưa Bàng Dực ra lột cả y phục, trói lại, xô quỳ trước sân.
Vương Triều tay xách Long đao coi rất oai dũng. Bao Công xuống lệnh, tay
Vương Triều hoạt động một cái, Long đầu trát vừa vung qua, đầu Bàng
Dực đã rơi xuống đất.
Bàng Dực đã đền tội xong rồi. Bao Công truyền đổi đao khác và thay phiên
tới Hạng Phúc. Hạng Phúc thấy Bàng Dực đã như thế thời sợ sệt quá
chừng, kế bị đem ra, xương sống lạnh ngắt, ăn năn không kịp. Tả hữu y
theo lệ trước cởi áo, trói, và xô quỳ ở trước sân. Vương Triều cũng đưa tay,
Cẩu đao cũng thật bén, nhoáng qua một cái, đầu đứa bất nghĩa đã rơi xuống
đất liền.
Vừa xong, đã thấy quan phủ vào bẩm rằng: "Ti chức vâng lệnh khâm sai đi
bắt Thái thú Trương Hoàng, tới nơi đã thấy y thắt cổ mà chết rồi nên lập
tức về bẩm lại". Bao Công liền một mặt phái người đi khám thấy, một mặt
mời Điền Khởi Nguyên lên an ủi và bảo về am Quan âm cho gặp vợ, lại
kêu cả các người bị nạn khi trước lên khuyên dỗ ít lời, rồi cho dắt vợ dẫn
con về lo lắng làm ăn như cũ.
Xử xong án, trở vào phòng Bao Công sai Công Tôn Sách viết tấu văn, và
ra yết thị, phái ủy viên xét bộ khẩu và phát chẩn cho dân. Lúc trước muôn
dân lớp bị nạn trời, lớp bị tai người, nay được tỏ nỗi khúc oan và được cho
của nữa nên cám ơn nhân đức lắm. Đâu đâu cũng tung hô tướng quân rền
trời.
Bao Công phóng chẩn rồi muốn nhân dịp ấy đi dò la các chỗ, nên khi trở
về, không đi theo đường cũ nữa. Một hôm đương đi trên cầu, con ngựa của
Bao Công cưỡi, không chịu đi nhảy lăng xăng. Bao Công đánh thế nào
cũng không bước tới, liền nghĩ thầm rằng: "Con ngựa này, xưa nay không
như thế, sao lại sinh chứng, hay là tại đây có điều chi oan uổng hay sao?"
Nghĩ vậy liền sai Bao Hưng đi kêu một người trong xóm đó lại hỏi rằng:
"Chú tên gì, chỗ này là xứ chi nói cho bản quan biết?". Người ấy đáp. "Tôi
tên Phạm Tôn Hoa, chỗ này là Thảo Châu Kiều”. Bao Công hỏi: "Gần đây
có công quán hay không?". Tôn Hoa nói không. Bao Công nhìn thấy một