Lâm Lệ dẫn ba mẹ vào phòng ngủ cho khách, mẹ Lâm đang
bước vào thì đột ngột dừng lại, Lâm Lệ sửng sốt hỏi: “làm sao vậy
ạ?”
Lâm mẹ nhìn hướng thư phòng, hỏi Lâm Lệ: “Công ty a Hàn
rất bận sao? sao đến cả chủ nhật cũng phải tăng ca?”
“Anh ấy là ông chủ, muốn điều hành công ty hoạt động tốt, tất
nhiên sẽ bận hơn so với người bình thường một chút” Lâm Lệ đáp
lại.
Mẹ Lâm nhíu mày lại, hỏi: “Ngày nào cũng làm việc đến tận
khuya sao?”
Lâm Lệ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vâng, công việc rất
bận!”
Mẹ Lâm càng nhíu chặt mày hơn, nhỏ giọng nói thầm: “Vậy
thân thể làm sao chịu được a!”
Lâm Lệ không đáp lại, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mẹ
của cô chính là như vậy, không chịu thả lỏng tâm tình, lo cái này
lắng cái kia.
Đưa tay vòng qua bả vai của mẹ, Lâm Lệ đẩy bà đi vào, ở bên
tai bà nói: “Mẹ! Mẹ cứ yên tâm, sức khỏe của anh ấy rất tốt, hơn nữa,
anh ấy thường xuyên như vậy, có lẽ cũng đã quen rồi, mẹ cũng đừng
can thiệp vào làm gì!”
Nghe vậy, mẹ Lâm dừng bước, quay đầu, không đồng ý nhìn
cô, nhẹ giọng trách cứ: “Con bé này! Một chút cũng không biết quan
tâm đến người ta!”
“Con___!” Lâm Lệ quả thực khó lòng mà giãi bày, cứ thế một
câu cũng không nói ra.
Mẹ Lâm nhìn cô nói: “Người đàn ông đó không phải là người
ngoài, nó là chồng con, sau này bờ vai của nó là để cho con dựa vào
cả đời, con không thương nó thì sau này ai thương con, vợ chồng là
phải biết yêu thương lẫn nhau, con quan tâm đến nó, phần chân tình
này nó nhất định sẽ nhận thấy, không sợ nó không cảm nhận được,
đến lúc nó đó đáp lại cho con như thế, thậm chí còn nhiều hơn nữa,
hiểu không?”