Chu Hàn cười, cúi đầu liếc nhìn thân thể của mình, trong mắt
hiện lên một tia giảo hoạt, lần nữa nâng mắt ánh mắt kia thâm thúy
như cũ, vừa tiến tới gần cô một bước, hỏi: “Hay là nói thật ra thì cô
cũng không ngại chúng ta chung chăn gối?”
Anh tiến tới gần, Lâm Lệ lui về phía sau, căn bản cũng không
có thời gian nghĩ tới anh đang nói cái gì, cuối cùng bị anh bức lui
không còn đường lùi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh nuốt một
ngụm nước bọt hỏi, “Cái…, cái gì? Anh mới vừa nói gì?”
Chu Hàn đưa tay chống đỡ tường, vây cô vây giữa vách tường
và cơ thể của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười tà, cố ý giảm thấp
âm thanh của mình nói: “Tôi nói cô muốn ở chung phòng với tôi.”
Lâm Lệ sửng sốt, dường như vẫn đang suy nghĩ hàm ý trong
lời nói của anh, sau nửa nhịp mới kịp phản ứng, đỏ mặt mở to mắt
nhìn anh lớn tiếng nói: “Làm sao có thể!”
Chu Hàn cười, cố ý trêu chọc cô hỏi: “Thật không muốn?” Vừa
nói, cả người còn cố ý nghiêng về phía cô một chút.
Lần này Lâm Lệ không bị ‘sắc đẹp’ hấp dẫn, một tay đẩy anh
ra, lời lẽ chính đáng nói: “Dĩ nhiên không muốn, tôi cũng chưa phải
bị điên.”
Chu Hàn bị cô đẩy ra thuận thế cũng lui lại mấy bước, cười
nhún nhún vai, nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Lâm Lệ mặt còn có chút hồng, liếc mắt không nhìn tới anh, chỉ
là có chút nhăn nhó nói: “Anh, anh cởi quần áo làm gì?”
Chu Hàn xoay người sang chỗ khác, trực tiếp cầm bộ quần áo
từ trong tủ cầm qua thay áo sơ mi cho mình, một bên cài nút áo một
bên nói: “Thay quần áo a.” Lời nói tự nhiên hoàn toàn không có chút
cảm giác xấu hổ.
Lâm Lệ không nói gì nữa, đứng ở đó nghĩ tới chờ cho anh thay
quần áo xong một lần nữa sẽ cảnh cáo anh, đừng ở trước mặt cha mẹ
của cô nói lung tung.
Lúc Chu Hàn mặc xong áo sơ mi xoay đầu lại thấy cô ngượng
ngùng đang nhìn chằm chằm vào cái TV treo trên tường, hai tai
dường như vì xấu hổ mà giờ đỏ bừng lên.