Người quản lý nhà hàng kia tự mình mở cửa, cười nói với Chu
Hàn: “Chu tổng, ông Chu bọn họ đã ở bên trong, tôi đây xuống
phòng sắp bếp đưa thức ăn lên.”
Chu Hàn gật đầu với ông ta nói: “Làm phiền.”
Người quản lý nhà hàng mặt đầy nụ cười gật đầu, “Không có
gì, không có gì, chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.” Nói đến đây mới
xoay người rời đi.
Chu Hàn xoay thân mình, nói với ba Lâm mẹ Lâm: “Cha, mẹ,
chúng ta vào đi thôi.”
Ba Lâm gật đầu, cùng mẹ Lâm cùng nhau đi vào trong phòng.
Lúc Chu Hàn xoay người cũng muốn đi vào lại bị Lâm Lệ một
bên bắt được, chỉ thấy cô khom người tới đây ghé vào lỗ tai của anh
nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Hôm nay anh chớ nói lung tung đó.”
Chu Hàn nhìn cô, chỉ cười cười, cũng không nói chuyện.
Lúc này mẹ Lâm và ba Lâm vừa đi vào, mẹ Chu liền đứng dậy
tới đây đón chào, tươi cười đầy mặt, ngoài miệng nói: “Ông bà
thông gia, ông bà đã tới, mau mau mau tới đây ngồi xuống, tới đây
ngồi xuống.” Lúc đang nói chuyện lôi kéo tay mẹ Lâm dẫn về phía
bàn ăn.
Ba Chu cũng đứng dậy đón chào, khuôn mặt bình thường cũng
không hay lộ ra nụ cười gật đầu chào ba Lâm.
Trước khi đến, mẹ Lâm còn có chút lo lắng sợ đến lúc này căng
thẳng rồi lúng túng, mấy người ngồi vào cùng nhau không biết nói
cái gì, nhưng tới đây không tới vài phút đồng hồ bà liền buông lỏng
tinh thần, bởi vì mẹ Chu là một người thích nói thích cười, từ lúc
bọn họ đi vào không để cho cục diện quá tẻ ngắt, lôi kéo mẹ Lâm nói
chút ít chuyện phiếm, không khí thoáng cái thân thiện hơn.
Ba Chu làm lãnh đạo đã lâu, mặt nghiêm túc khó nở nụ cười,
nhưng mà cũng thật sự coi trọng thông gia tương lai, trên mặt mặc
dù cười không khỏi có chút cứng ngắc, nhưng ít nhất thái độ là chân
thành.
Bữa cơm này diễn ra rất là hài hòa, lúc nói xong lời cuối cùng
mẹ Chu nói về vấn đề đám cưới của Lâm Lệ cùng Chu Hàn, theo