như ý bà và ba Chu muốn làm đám cưới cho Lâm Lệ và Chu Hàn,
bởi vì bọn họ vẫn luôn cảm thấy Lâm Lệ ở xa lấy chồng ở Giang
Thành, đã là ủy khuất Lâm Lệ, giờ còn không có đám cưới giống
người ta, vậy thì quá tủi thân Lâm Lệ rồi, Chu gia bọn họ coi cô như
con gái ruột của mình mà đối xử, muốn cho cô thứ cô nên có.
Thật ra thì ba Lâm mẹ Lâm nghe Chu gia nói như vậy, một
chút lo lắng còn sót lại ở đáy lòng đối với Lâm Lệ thoáng cái tiêu tan,
gả con gái, có thể có một người chồng, một nhà chồng tốt, bọn họ
còn muốn cầu cái gì nữa, còn có yêu cầu cái gì nữa. Về phần hôn lễ
kia, có muốn hay không cũng không còn quan trọng rồi.
Mẹ Lâm cười kéo tay của mẹ Chu, chân thành nói: “Bà thông
gia, có những lời này của bà thì hai lão già chúng tôi cũng yên lòng
rồi, sau này tiểu Lệ nhà chúng ta liền làm phiền các vị.”
Mẹ Chu cũng cầm lại tay bà, cười nói: “Bà nói gì vậy, đều là
người một nhà, đều là người một nhà.”
Mẹ Lâm cũng cười, quay đầu liếc nhìn Lâm Lệ và Chu Hàn,
nói: “Về phần đám cưới, tôi không có ý kiến gì, nếu bọn trẻ muốn
làm thì đương nhiên là tốt nhất, nếu như cảm thấy phiền toái chúng
tôi cũng tôn trọng ý kiến của chúng nó.”
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người toàn bộ nhìn về phía Lâm Lệ
và Chu Hàn.
Lâm Lệ gượng cười, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn, chỉ thấy anh
đang mải chăm chú vào món ăn trên bàn không nói gì.
Mẹ Chu lại biết ý, gọi Chu Hàn một tiếng: “Chu Hàn.”
“Dạ?” Chu Hàn ngẩng đầu, như là có chút khó hiểu, vẻ mặt
nghi hoặc.
“Sao con không nói gì hả, có làm đám cưới hay không, chúng
ta cũng không thể ủy khuất Lâm Lệ nha.” Mẹ Chu nói, hàm ý là bảo
Chu Hàn đồng ý làm đám cưới.
Chu Hàn hiểu rõ gật đầu, nói: “Làm hay không làm, con đều
nghe theo Lâm Lệ.” Vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía Lâm Lệ.
Khóe miệng Lâm Lệ co quắp, dưới mặt bàn đưa tay hung hăng
bấm Chu Hàn một cái, gượng cười quay đầu nói với mẹ Chu cùng