Chu Hàn gật đầu, chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía
trước, vừa cười nói: “Vâng, xã giao gì đó là khó tránh khỏi, hiện tại
chủ yếu là làm ăn trên bàn cơm.”
Mẹ Lâm hiểu rõ gật đầu, không khỏi quan tâm nói: “Vậy sau
này con phải chú ý chút, uống nhiều rượu sẽ hại người.”
Chu Hàn gật đầu, đột nhiên đưa một tay ra nắm chặt tay Lâm
Lệ ngồi bên ghế phụ, cười nói: “Không sợ, sau này có Lâm Lệ ở bên
cạnh con, cô ấy sẽ pha trà giải rượu cho con.”
Lâm Lệ vốn đang ngẩn người thất thần lúc này đột nhiên được
anh nắm tay, cả người còn chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh với
vẻ mặt ngây ngây ngốc ngốc rất dễ thương.
Khác với Lâm Lệ, mẹ Lâm ở phía sau bị câu nói của Chu Hàn
làm bật cười, nụ cười kia rất to, vừa cười vừa nói, “Đúng đúng, sau
này để cho Lâm Lệ chăm sóc con, ha ha.”
Một lúc lâu Lâm Lệ mới kịp phản ứng, ở góc độ mẹ Lâm không
nhìn thấy trợn mắt nhìn Chu Hàn một cái, rút tay lại.
Chu Hàn nhìn cô một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên .
Về đến nhà, trước tiên Chu Hàn đỡ ba Lâm ngồi xuống ghế sa
lon, sau đó vào bếp lấy trà giải rượu bình thường mình hay dùng,
vội vàng mang cho ba Lâm uống, lại đỡ ông vào phòng.
Tửu lượng của ba Lâm không tốt, nhưng mà rượu phẩm coi
như không tệ, trừ lúc trên xe kéo mẹ Lâm nói mấy câu kia xong, hầu
như không làm chuyện gì khác thường, cũng sẽ không ầm ĩ, uống
trà giải rượu xong nằm trên giường chốc lát là ngủ thiếp đi.
Mẹ Lâm dấp nước vắt khô khăn mặt, xoa mặt cho ba Lâm, để
ông ngủ dễ chịu hơn.
Khi mẹ Lâm bưng chậu nước rửa mặt ra khỏi phòng chuẩn bị
đổ đi thì vừa vặn nhìn thấy Lâm Lệ đứng một mình trước cửa sổ sát
đất trong phòng khách, hai tay vòng trước ngực, trên mặt không có
nhiều biểu cảm, khiến người ta không nhìn ra buồn vui.
Mẹ Lâm rửa sạch chậu rồi cho vào trong phòng vệ sinh, lúc đi
ra Lâm Lệ vẫn đứng ở tư thế đó, như là không hề nhúc nhích.