BẤT ÁI THÀNH HÔN - Trang 204

Mẹ Lâm khẽ thở dài, đi về phía cô, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, lúc

này Lâm Lệ mới kịp phản ứng, kéo kéo khóe miệng cười: “Mẹ.”

Mẹ Lâm đứng song song với cô, nhìn cảnh hàng cây cảnh ngoài

ban công, gió đêm thổi đến, lá cây nhẹ nhàng lay động.

“Mẹ, không mệt sao, tại sao chưa về phòng nghỉ ngơi.” Lâm Lệ

nhẹ nhàng hỏi.

Mẹ Lâm không đáp lại, chỉ hỏi Lâm Lệ: “Chu Hàn bận bịu vừa

vào thư phòng đi?”

Lâm Lệ gật đầu, thuận miệng nói: “Còn có một số việc chưa xử

lý xong.”

Mẹ Lâm gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, ánh mắt chỉ

nhìn chằm chằm phía ngoài, vẻ mặt rất chăm chú.

Thấy mẹ không lên tiếng nữa, Lâm Lệ cũng không biết nói cái

gì đó, liền không nói nữa, quay đầu cũng nhìn ra phía ngoài.

Cũng không biết như vậy qua bao lâu, mặc dù không hề quay

đầu lại, mẹ Lâm vẫn chậm rãi mở miệng, chỉ nghe bà nói: “Lâm Lệ,
con còn không thể quên được Trình Tường phải không.” Mẹ Lâm
nói rất bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh đến không nghe ra tâm tình.

Nghe vậy trong lòng Lâm Lệ chấn động, vội vàng nói: “Không

có, con không có.”

Cho dù ngoài miệng nói có hay nữa, nhưng mà hành động đã

bán đứng tất cả, tay Lâm Lệ không biết để chỗ nào đã bán đứng tâm
tình của cô.

Mẹ Lâm quay đầu, nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt,

đưa tay kéo tay Lâm Lệ nắm lấy, dịu dàng nói: “Đứa ngốc, tình cảm
mười năm nói quên là quên dễ dàng vậy sao, sao phải ép mình giả
vờ như không có chuyện gì.”

“Con…” Lâm Lệ quay đi, có chút không dám nhìn bà, chỉ quật

cường thấp giọng nói: “Con không có, con thật đã quên.”

Ai hiểu con gái bằng mẹ, cô có thực sự đã quên hay không sao

mẹ Lâm lại không biết, vừa rồi ở trên xe khi vừa nhắc đến Trình
Tường, sắc mặt cô thay đổi, thay đổi rõ ràng như thế, nếu thực sự đã
quên được rồi mới là lạ, hơn nữa vừa rồi nhất định là Chu Hàn cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.