anh cũng vậy, hơn nữa càng lúng túng hơn chính là mình lại vì thế
mà nổi lên phản ứng!
Đàn ông một khi không được thỏa mãn phương diện kia thì
tính tình sẽ trở nên cáu kỉnh, Chu Hàn mặt lạnh, mặt không chút
thay đổi nói: “Cô cảm thấy cô như vậy tôi còn cái gì nhìn không
thấy.”
Nghe vậy, Lâm Lệ trừng lớn mắt, đưa tay chỉ vào anh một lúc
lâu không nói ra lời, “Anh…Anh…Anh…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, chỉ vào mình
muốn mắng nhưng mắng không ra lời, Chu Hàn đột nhiên đã cảm
thấy tâm tình thật tốt, khóe miệng vốn là lãnh đạm nay từ từ cong
lên một độ cong đẹp mắt.
“Anh, Anh, Anh…” Lâm Lệ bực bội, bộ ngực bởi vì tức giận
nên phập phồng, nhìn Chu Hàn thật lâu mới nghẹn ra một câu,
“Anh, Anh lưu manh!”
Chu Hàn nhìn bộ dạng nổi giận đùng đùng của, tâm tình đột
nhiên có chút vui vẻ, trong đầu chợt lóe lên một chủ ý, khóe miệng
cười có chút tà mị, sau đó tiến lên một bước đến gần Lâm Lệ hạ
giọng ở bên tai cô nói: “Cô có tin không tôi còn có thể làm được
chuyện lưu manh hơn?”
Lâm Lệ trong lòng hoảng hốt, bất giác lùi về phía sau, cảnh
giác nhìn Chu Hàn, hai tay vô thức che ở trước ngực, có chút căng
thẳng nhìn Chu Hàn nói: “Anh..Anh..Anh muốn làm gì!”
Chu Hàn vẫn cười tà mị, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “cô nói
xem tôi muốn làm gì?”
Lâm Lệ nào dám nói, tức giận trong lòng bỗng chốc bị anh ta
hù dọa chạy mất, rất sợ anh ta thật có làm ra chuyện, đưa tay liền
muốn đẩy anh ta ra để đi ra ngoài. Nhưng là Chu Hàn đêm nay
quyết định muốn trêu chọc cô, nào sẽ dễ dàng như vậy làm cho cô
rời đi, cố ý che ở cửa ngăn cản, “Cô nói chúng ta có nên làm chút gì
đó hay không?”
“Bỉ ổi!” Lâm Lệ quát lớn, “Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài!”