Mẹ Lâm cười, vỗ vỗ tay cô, “Trở về cũng tốt, có thể cùng hàng
xóm láng giềng tâm sự trò chuyện, ở lại Giang Thành cũng không có
chỗ nào có thể đi, các con cũng còn bận công việc, cũng không có
nhiều thời gian đi theo chân chúng ta, huống chi bây giờ nhìn Chu
Hàn đối xử tốt với con, cha mẹ Chu gia cũng tốt, chúng ta cũng
không còn gì phải lo lắng nữa.”
Lâm Lệ vẻ mặt đau khổ, có chút không tình nguyện nói: “cha
mẹ ở lại thêm vài ngày với con đi mà, giờ cha mẹ đi, hẳn là phải ra
tết con mới có thể trở về thăm hai người.”
“Đứa ngốc, còn giống như lúc bé sao.” Mẹ Lâm cười sờ sờ đầu
của cô.
Lâm Lệ nhẹ nhàng thở dài, nghiêng nửa người ôm lấy mẹ, dựa
vào trên bờ vai của mẹ, thấp giọng nói: “Mẹ, con sẽ nhớ hai người.”
Mẹ Lâm gật đầu, không nói chuyện, chỉ đưa tay vỗ vỗ lưng cô
một chút.
Ba Lâm ngồi ở một bên, khóe môi nhếch lên nụ cười thản
nhiên.
“Lâm Lệ?” Đang lúc Lâm Lệ ôm mẹ có chút không nỡ, phía sau
đột nhiên truyền đến một giọng nói quen quen.
Lâm Lệ buông mẹ mình ra, quay đầu lại, chỉ thấy một vị phu
nhân đang xách theo túi quần áo đứng gọn một bên, thấy cô xoay
đầu lại, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên nụ cười nói: “Thật sự là
cháu a.” Giọng nói kia không mặn không nhạt.
Thấy rõ người phía sau, Lâm Lệ chỉ nhẹ cau mày lại, gật đầu
chào bà, mặt không chút thay đổi nói: “Bác gái.”
Ngồi ở một bên ba Lâm và mẹ Lâm cũng nhận ra bà ta, chân
mày nhíu lại một chút, vẻ mặt có chút không vui.
Người đó cũng không phải là người khác, chính là mẹ của
Trình Tường, trước đây suýt nữa thì thành mẹ chồng của Lâm Lệ.