"Anh đứng lại." Lâm Lệ đưa tay lôi kéo anh, phẫn hận nhìn anh
nói: "Anh căn bản cũng không có tư cách làm một người cha, cho dù
anh đối với vợ trước có bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu oán hận,
nhưng mà đứa nhỏ là vô tội, nó đã phạm sai lầm gì, tại sao lại muốn
đối đãi với nó như vậy. Nó mới bao nhiêu tuổi, giống như nó những
đứa trẻ khác bằng tuổi này có bao nhiêu vui vẻ, tại sao các người
làm người lớn phạm sai lầm lại để cho một đứa nhỏ phải gánh chịu"
Nắm tay thật chặt, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kia giống như có
thể đem cô ăn, hung hăng nói: "Cô thì biết cái gì, cô biết cái gì chứ,
chuyện như thế nào cô căn bản cái gì cũng đều không biết, có quyền
lợi gì mà ở trước mặt tôi vung tay múa chân chứ." Đưa tay chỉ về
phía phòng bệnh, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nó căn bản là
không nên tới cái thế giới này."
"Bốp ——!"
Một tiếng thanh thúy vang lên lúc Chu Hàn vừa dứt lời, thời
gian phảng phất như dừng lại tại đây, an tĩnh không một tiếng động.
Chu Hàn mặt nghiên đến một bên, trên má năm dấu tay đỏ lòm
hiện ra ngay sau đó. Một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, chợt
quay đầu nhìn về phía cô, vừa định tức giận mở miệng, lại chỉ thấy
người trước mắt lệ đã sớm rơi đầy mặt, hàm răng cắn môi thật chặt,
dùng sức tới mức giống như thật muốn cắn ra máu, cả người run
run, tay cũng bởi vì mới vừa rồi tát một cái tát kia mà có chút run
lên.
"Cô. . . ." Tất cả lời nói vừa tới miệng đều rút lại không thể nói ra
khỏi cổ họng, Chu Hàn có chút kinh ngạc nhìn cô, tâm tình của cô vì
sao lại kích động như vậy.
"Nó rốt cuộc làm sai cái gì, anh lại muốn đối với nó như vậy, cho
dù anh cùng mẹ của nó chia tay nhau, nhưng mà nó là vô tội, anh tại
sao có thể đem nỗi oán hận đối với mẹ của nó phát tiết trên người
đứa nhỏ chứ." Lâm Lệ hoàn toàn khống chế không được nước mắt,
vừa khóc vừa nói: "Anh có tư cách gì nói nó không nên tới cái thế
giới này, là nó muốn tới sao? Là các người mạnh mẽ dẫn nó tới. Các
người cho nó sinh mạng, để cho nó đi tới cái thế giới này, sẽ phải có
trách nhiệm đối với cuộc đời của nó, hiện tại mới nói hối hận, có
phải đã quá muộn hay không?"