lý hết xong mọi việc, anh quyết định tự mình tìm vui, kiếm người
này trêu chọc thêm chút nữa. Nhưng hiện tại…
Chu Hàn phục hồi lại tinh thần, đem văn kiện trong tay đưa
cho Lâm Lệ, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm nghị: “Sáng
sớm em đã muốn đi làm vì muốn đến đây xem tin tức bát nháo
sao?” Không hiểu sao trong lòng thấy bực bội muốn tìm nơi trút
giận.
“Tôi…” Lâm Lệ nhìn anh muốn phản bác lại nhưng cũng có
chút nhìn rõ tâm tình của anh.
Chu Hàn nhìn vào mắt cô, lạnh giọng nói: “Lần sau đừng để
tôi nhìn thấy em ở công ty làm những việc ngoài phạm vi công tác”.
Nói xong xoay người đi thẳng vào văn phòng
Lâm Lệ hướng về phía anh khoa tay múa chân vài cái, bĩu môi,
một lần nữa cầm văn kiện ngồi vào vị trí, lườm lườm mắt nhìn vào
trang web trên màn hình, đưa tay lên nhấp chuột vào cái biểu tượng
màu hồng có hai dấu chéo nhau.
Tới gần giờ tan tầm, Lâm Lệ đang thu dọn đồ trên mặt bàn thì
tiếng di động vang lên, điện thoại từ đại viện tới, Lâm Lệ để tài liệu
trong tay sang một bên, bắt lấy điện thoại, là mẹ Chu gọi, bà tưởng
là ba Lâm và mẹ Lâm vẫn ở đây, muốn mời ông bà thông gia đến đại
viện ăn bữa cơm tối, không nghĩ tới hai người họ đã trở về vào buổi
sáng sau hôm bọn họ gặp mặt.
“Ai nha, sao không giữ ông bà thông gia ở lại Giang Thành
chơi thêm một thời gian nữa?” Ở bên kia đầu dây, mẹ Chu tiếc nuối
nói
Lâm Lệ khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, cô cảm thấy được
sự nhiệt tình của mẹ Chu đối với cha mẹ mình, không hề có một
chút khách sáo, thực lòng muốn giữ cha mẹ mình lại, tự đáy lòng cô
cảm thấy có chút may mắn, bất kể quan hệ của cô với Chu Hàn thế
nào, ít nhất cha mẹ nàng đến đây cũng không bị người ta nhìn với
ánh mắt khác, vậy là đủ rồi.
Lâm Lệ cầm di động mang theo nụ cười nói với mẹ Chu: “Cha
mẹ con nói ở đây không quen, ở nhà còn có hàng xóm láng giềng