dài hai người ngồi trên xe đã cảm thấy xấu hổ, không cùng đến thì
không biết mẹ Chu sẽ nghĩ gì nữa
Nghĩ tới, chút ý cười đang ở trên khóe miệng Lâm Lệ thoáng
cái tắt ngấm rồi.
Lúc Lâm Lệ còn đang buồn rầu rối rắm nghĩ xem mình có nên
đi trước hay không, đến nơi thì tùy tiện viện cớ nào đó nói với mẹ
Chu, hay là đi cùng với Chu Hàn đến đó, trong lúc còn chưa quyết
định thì cửa phòng Chu Hàn mở ra, Chu Hàn đã thu dọn giấy tờ tài
liệu xong, xách cặp công văn đi ra ngoài, mắt nhìn đến Lâm Lệ ngồi
tại chỗ, mở miệng: “Đi thôi, mẹ vừa gọi điện bảo chúng ta qua đại
viện ăn cơm”
Nghe vậy Lâm Lệ chỉ có thể gật gật đầu, tay cầm túi xách, đi
theo Chu Hàn vào thang máy.
Chu Hàn từ lúc trưa bắt gặp cô lên mạng xem tin tức bát quái
vẻ mặt vẫn âm dương quái khí, âm trầm không cười, Lâm Lệ tự
nhiên biết là vì sao anh lại như thế, sợ là trong lòng vẫn không dứt
được cô gái Lăng Nhiễm kia đi.
Chuyện này cô biết rõ, lúc trước cũng đã nói rồi, nếu trong
lòng anh không dứt được có nói nhiều nữa thì cũng vậy thôi. Nhưng
cái thái độ âm dương quái khí này lại làm cô cảm thấy vui mừng,
nếu không khí còn giống lúc như lúc sáng nữa chắc cô còn phải lúng
túng đến lúc đến nhà mẹ chồng đây.
Lâm Lệ chống cằm quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài, bên
cạnh Chu Hàn chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước,
lông máy nhíu lại, không khí trong xe có chút quỷ dị mà lại hài hòa.
Xe chậm dãi dừng lại trước sân Chu gia, Chu Hàn dừng xe ven
đường xong xuôi, tắt máy, Lâm Lệ mở cửa xuống xe, không đợi anh
mà đi thẳng vào trong sân, một đường đi xuống hai người cũng
không nói với nhau câu nào
Lúc Lâm Lệ đi vào nhà, tiểu Bân đang ngồi ở trong phòng
khách xếp mô hình bằng gỗ, tuy rằng tay vẫn còn quấn băng trắng
nhưng so với lúc trước trông linh hoạt rất nhiều, hồi phục có vẻ tốt.