Chống người ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, phòng bệnh vẫn
là phòng bệnh hôm qua, chẳng qua là hiện tại trong phòng chỉ có
một mình cô, ngay cả tiểu Bân cũng không có trên giường bệnh.
Lật chăn ra, khi còn đang nghi hoặc tiểu Bân đi đâu thì cửa
phòng được đẩy vào, thấy Chu Hàn nắm tay đứa bé đi vào, nhìn
thấy cô, cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, không nói gì.
Mà thằng bé được anh dắt nhìn sắc mặt không tệ, khuôn mặt
nhỏ nhắn hơi hồng hồng, đã sớm không còn bộ dạng nhợt nhạt tối
qua, hơn nữa được cha mình nắm tay, tâm tình dường như không tệ,
khuôn mặt vốn đơn điệu không có vẻ gì đã lộ ra ý cười, tuy không
rõ nhưng người khác có thể nhìn ra.
Vẫn lo lắng sức khỏe của thằng bé, Lâm Lệ tiến lên, nửa ngồi
xuống trước mặt thằng bé, hỏi: “tiểu Bân, bụng còn không thoải mái
không?”
Thằng bé kia nhìn cô, lắc đầu.
“Đừng lắc đầu, nói chuyện hẳn hoi.” Chu Hàn khẽ nhíu mày,
buông tay thằng bé ra, nghiêm túc nói: “người khác hỏi con nói, phải
đáp hẳn hoi, đây là lễ phép, biết không!”
Thằng bé vẫn sợ anh, run rẩy gật đầu.
Chu Hàn không vui, giọng nói còn nặng hơn vừa rồi, nhìn nó
nói: “ta bảo con trả lời, chứ không phải gật đầu, con câm hả!”
“Biết, biết rồi.” Thằng bé nhỏ giọng đáp.
Lâm Lệ bên cạnh không nhìn được nữa, kéo nó vào lòng mình,
mắt to bất mãn nhìn anh chằm chằm, nói: “sao anh phải hung dữ thế
làm gì, nào có ai dạy con như anh!” Nói xong, quay đầu an ủi thằng
bé: “tiểu Bân, đừng sợ, nói cho cô biết, có còn đau bụng không, còn
chỗ nào không thoải mái không?”
Thằng bé liếc nhìn Chu Hàn một cái, thấy anh nhìn chằm
chằm, lại vội vàng quay đi, nhìn Lâm Lệ nói: “không, không đau,
cũng không khó chịu.” Thanh âm nho nhỏ, nghe đặc biệt chọc người
thương tiếc.
“Vừa rồi dẫn nó đi gặp bác sĩ rồi, cũng đã kiểm tra rồi, đã
không có vấn đề gì, đợi lát nữa truyền chai nước là có thể xuất viện.”