cửa đều phải mua vé. Nhưng rồi trải qua khoảng thời gian phát triển
kinh tế, kiến thiết lại Giang thành, vì diện tích đất nhỏ và trang thiết
bị khá thô sơ nên công viên này dần xuống dốc theo thời gian, cuối
cùng thành phố quyết định hủy bỏ chính sách thu vé cửa và quản lý.
Công viên như có sức sống mới, sáng sáng người già đến đây tập thể
dục, buổi tối lại trở thành nơi lý tưởng cho nam nữ tới hẹn hò, vừa
mang lại lợi ích kinh tế vừa có lợi ích thực tiễn, đương nhiên là vì
không được trông nom đã lâu, hoa cỏ mọc dại lên lại càng tạo thêm
tình thú cho mọi người.
Đứng ở cổng vào công viên, sắc mặt Lâm Lệ có chút mất tự
nhiên quay đầu hỏi Chu Hàn: “Chúng ta, hay là chúng ta thôi đừng
vào nữa”
Chu Hàn nhướng mi, hỏi: “Vì sao?’, nhìn một đôi nam nữ đang
đi vào qua mặt họ, “Không phải nhiều cặp tình nhân đều thích vào
đây sao?”
“Đó là người ta còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng
nhiệt, chúng ta đâu có giống như vây?” Lâm Lệ nhỏ giọng nói, một
tay mân mê góc áo, mũi giầy nhẹ nhàng đá vào mấy viên đá trên đất
Giọng của cô nhỏ đến mức chìm vào trong những âm thanh
chung quanh, Chu Hàn không nghe thấy gì, cau mày hỏi: “Em nói gì
cơ?”
Lâm Lệ ngẩng đầu nhìn anh, cười cười: “Không có gì, không có
gì”
Chu Hàn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, không hỏi nhiều
nữa, chỉ nói: “Vào thôi”. Nói xong, kéo tay cô đi vào trong công viên.
Lâm Lệ không biết làm sao, đành đi theo anh, nơi này quả thật
rất nhiều người yêu nhau đều muốn đến, chẳng qua là vì cây cối rậm
rạp quanh năm, lại không có người chuyên về chăm cây cảnh chú ý
chăm sóc và chăm nom, cho nên cả công viên nhìn có vẻ ngổn
ngang, nhưng mà chính những lộn xộn này lại đúng ý những đôi
yêu nhau cuồng nhiệt, có những cây cối này che chắn thì những
hành động thân mật nho nhỏ của các đôi tình nhân có thể tránh bị
người khác bắt gặp.