“Đúng, em không biết cái gì hết, em không biết rốt cuộc giữa
anh và Lăng Nhiễm từng xảy ra chuyện gì, em chỉ biết anh đối với
tiểu Bân như thế thật là quá đáng, nó làm sai cái gì? sao anh lại
chuyển nỗi hận đối với Lăng Nhiễm lên trên người nó!” Lâm Lệ chỉ
trích nói, thanh âm bởi vì cảm cúm mà mang theo nồng đậm giọng
mũi và hơi khàn khàn.
“Ha ha.” Đột nhiên Chu Hàn phá lên cười, thanh âm kia trầm
thấp, xen lẫn tự giễu.
“Anh cười cái gì?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn anh.
Chu Hàn dừng người, nhưng không quay đầu, lạnh giọng nói:
“Tiểu Bân không phải là con trai anh.”
“Hả…” Lâm Lệ sửng sốt, vừa rồi cô nghe lầm hay là gì? Chu
Hàn nói Tiểu Bân không là con trai anh!
Đợi Lâm Lệ phục hồi tinh thần lại, khi ngẩng đầu thì Chu Hàn
đã sớm mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm cánh cửa phòng khép hờ kia, vẫn có
chút không dám tin lời Chu Hàn vừa nói là sự thật, anh nói tiểu Bân
không phải là con trai anh, vậy là con trai của ai?
Nghĩ tới, Lâm Lệ vén chăn lên đã định xuống giường đi ra
ngoài lên tiếng hỏi rõ, nhưng người đi đến cửa rồi thì cô dừng lại,
tay nắm cái nắm cửa lại do dự.
Nếu quả thật đúng như Chu Hàn nói, tiểu Bân không phải con
trai của anh, vậy tiểu Bân có thể là con trai của Lăng Nhiễm và
người khác, cho nên hồi đó anh và Lăng Nhiễm ly hôn là vì Lăng
Nhiễm phản bội sao? Cho nên anh vẫn luôn mặt lạnh với thằng bé,
thật ra thì không đơn giản là vì chuyển mâu thuẫn của hai người lên
trên thằng bé, mà là vì nhìn thằng bé liền nhớ lại sự phản bội và
không chung thủy của Lăng Nhiễm hồi đó?
Cuối cùng Lâm Lệ không có mở cửa đi ra ngoài, bởi vì cô
không biết cho dù mình đi ra ngoài có thể nói gì, hỏi cái gì. Nếu quả
thật như là suy đoán kia, Tiểu Bân là đứa trẻ Lăng Nhiễm ngoại tình
sinh ra, thì cô còn có thể hi vọng Chu Hàn làm gì đây? Lại có tư cách
gì?