Không biết ngủ như vậy bao lâu, Lâm Lệ bị một thanh âm yếu
ớt đánh thức. Mơ màng mở mắt, phát hiện thấy Chu Hàn vốn nằm
trên người mình không biết lúc nào đã trở mình xuống dưới, cánh
tay ôm cô vào ngực cũng giống như lúc trước, chỉ khác một điều là
người đàn ông bên cạnh đang nói mê sảng:
“Lăng Nhiễm…”
Lúc cái tên quen thuộc kia truyền vào tai, toàn thân Lâm Lệ
giật mình, mắt bỗng nhiên mở to, buồn ngủ trong khoảnh khắc biến
mất.
Nằm trong ngực Chu Hàn, Lâm Lệ cảm thấy toàn thân mình
lạnh băng, tựa như bị nước lạnh dội vào, rét lạnh đến tận xương.
“Lăng Nhiễm, tại sao…” Trong giấc mộng, Chu Hàn rù rì, vẻ
mặt bị đè nén và đau đớn, ôm Lâm Lệ càng chặt thêm một chút.
Lâm Lệ gối lên tay anh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt anh
giờ phút này đau đớn và khó chịu.
Khóe miệng cong lên mỉm cười, chẳng qua là, nụ cười kia quá
cay đắng, cay đắng như tâm tình cô bây giờ.
Rời khỏi lòng anh, chống người ngồi dậy, vẻ mặt uất ức nhìn
anh, bên tai văng vẳng lời nói mê sảng vừa rồi của anh, trong đầu
nhớ lại tình cảm mãnh liệt của bản thân mình khi anh ôm chặt mình
vừa rồi.
Thì ra cô là người thay thế, là bóng dáng của người phụ nữ
sao?
Một giọt nước mắt chảy xuống, Lâm Lệ cười lạnh, nụ cười kia
đau đớn không mang theo một chút nhiệt độ.
Cô nghĩ mình thật đáng chê cười, cô chỉ có hai người đàn ông,
nhưng hai người đó đều coi cô là người thay thế.
Vén chăn trực tiếp xuống giường, đi chân trần đến tủ, cầm lấy
quần áo rồi xoay người vào phòng tắm. Mở vòi nước, nhắm mắt
đứng dưới vòi hoa sen gột rửa đi thân thể đầy dấu hôn của mình.
Muốn rửa sạch dấu vết mây mưa cùng người đàn ông kia.
Đột nhiên ngực đau đớn kịch liệt, đau đến nỗi cô không thể
đứng thẳng người, dựa vào bức tường lạnh băng, đưa tay ấn lồng
ngực của mình. Lâm Lệ không hiểu rõ vì sao giờ phút này ngực
mình lại đau như vậy, mà cảm giác này thật quen thuộc…