Chu Hàn không trả lời vấn đề của cô, chỉ ngồi ăn hết bát cháo
trắng, sau đó bỏ thêm vào miệng chút thức ăn, kéo cái giấy ăn trên
bàn lau miệng, vừa nói với Lâm Lệ: “hôm nay em đừng đến công ty,
ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, anh sẽ đưa Tiểu Bân đến trường, đến
tối sẽ đón nó về.”
“Hả.” Lâm Lệ sửng sốt, quay đầu nhìn thằng bé kia, hiển nhiên
nó cũng đang rất ngạc nhiên sững sờ nhìn Chu Hàn. Một lúc lâu
quay sang nhìn Lâm Lệ, ánh mắt pha chút sợ hãi.
“Em không sao, em thấy người khỏe hơn hôm qua rất nhiều,
em có thể…” Lâm Lệ muốn nói mình không có việc gì, lại bị Chu
Hàn trực tiếp ngắt lời.
“Anh không trưng cầu ý kiến của em.” Chu Hàn nói mà mặt
không chút biểu cảm, thái độ và giọng nói không cho từ chối, hoàn
toàn không phải đang bàn bạc mà trực tiếp ra lệnh .
“Em thật sự ….” Lâm Lệ đang muốn phản bác nhưng Chu Hàn
không cho cô cơ hội, trực tiếp đứng dậy nói với Tiểu Bân: “Cho con
thêm năm phút đồng hồ.” Nói xong đi thẳng vào thư phòng lấy cặp
công văn cần dùng cho ngày hôm nay.
Lâm Lệ nhìn theo bóng dáng Chu Hàn có chút ảo não, nhỏ
giọng nói “bá đạo.”
“Dì” Thằng bé ở bên nhỏ giọng gọi cô. Từ sau chuyện kia nỗi
sợ hãi của Tiểu Bân đối với Chu Hàn đã khác trước. Trước kia mặc
dù sợ Chu Hàn nhưng trong nội tâm vẫn rất yêu quý Chu Hàn vì
anh là người thân duy nhất của bé. Nhưng lần trước trong thư
phòng, Chu Hàn to tiếng nói với Lâm Lệ rằng Tiểu Bân không phải
con trai của anh vô tình bị Tiểu Bân nghe thấy, lời nói đó đã khắc sâu
vào nội tâm của bé vì vậy tình cảm của bé với Chu Hàn cũng liền
thay đổi chỉ đơn thuần còn lại sự sợ hãi, sợ sệt.
Lâm Lệ lấy tay xoa xoa đầu bé, cười cười với nó: “không có
việc gì.” Thật ra như thế cũng tốt, để hai người tiếp xúc càng nhiều
mới có thể thúc đẩy tình cảm.
Qua bản báo cáo giám định thân phận ruột thịt giả lần trước có
thể thấy Chu Hàn chưa từng có ý nghĩ không cần đứa nhỏ, cho dù
đối mặt với Tiểu Bân anh có áp lực rất lớn, nhưng anh cũng chưa