từng đuổi nó đi không phải sao? Thật ra, dưới lớp vỏ mạnh mẽ
nghiêm túc kia, anh có một trái tim rất dịu dàng và tốt bụng.
Tiểu Bân không có cách nào khác, chỉ đành gật gật đầu.
Tuy rằng đầu đã bớt đau, người cũng không còn vô lực như
đêm qua nhưng nghẹt mũi và ho khan vẫn khiến cô khó chịu. Uống
thuốc xong, hình như là thuốc có tác dụng an thần, uống xong
không bao lâu liền buồn ngủ vô cùng, cuối cùng không chịu được
cơn buồn ngủ, cô trở về phòng tiếp tục ngủ.
Giữa trưa, Lâm Lệ bị tiếng điện thoại đánh thức. Mơ màng tỉnh
lại, khi cầm điệu thoại nói chuyện thì thần trí có chút mơ hồ: “alo…”
Giọng nói yếu ớt nghe không hề có sức lực.
“Làm sao vậy, người lại không thoải mái” Chu Hàn ở bên kia
điện thoại hỏi, giọng điệu nghe ra có chút lo lắng.
Lâm Lệ ngáp một cái, lúc này tinh thần mới chậm rãi tỉnh táo,
cầm điện thoại ra xa nhìn xuống màn hình, có chút bất ngờ khi thấy
Chu Hàn gọi, cho rằng Chu Hàn có việc, hỏi : “anh để quên công
văn ở nhà sao?”
Bỏ qua câu hỏi của cô, Chu Hàn lặp lại câu hỏi: “Anh đang hỏi
em có phải thân thể không thoải mái?”
“Không có việc gì, vừa mới ngủ dậy, cảm giác tốt hơn nhiều”
Lâm Lệ dựa vào cảm giác trả lời.
Nghe cô nói vậy, Chu Hàn ở bên kia điện thoại nhẹ giọng đáp
một tiếng “ừ.”
“Anh có việc?” Lâm Lệ hỏi lại.
Bên kia điện thoại Chu Hàn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ
nghe thấy anh nói: “Trong nồi còn chút cháo, em hâm lại cho nóng
rồi ăn.”
Nghe vậy Lâm Lệ ngẩn người, tay bất giác nắm chặt điện thoại,
cắn môi hồi lâu không nói gì .
“ Lâm Lệ?” Đột nhiên không thấy cô nói gì, Chu Hàn không
xác định là cô có nghe thấy lời anh nói hay không “còn ở đó không?”
Lâm Lệ cắn môi, ngửa đầu, hơi hơi nhắm mắt, mở mắt ra lần
nữa, giọng nói có chút lạnh lùng nói: “Chu Hàn, đừng tốt với tôi
như vậy” Như vậy sẽ làm cô mềm lòng, cô sẽ thực sự yêu thương