Thấy cô không nói gì, Chu Hàn ở đằng sau nhẹ nói một câu:
“Anh chỉ muốn ôm em ngủ.”
Lâm Lệ cong cong khóe miệng, vỗ vỗ tay anh nói: “Thả lỏng ra,
như vậy em không thở được.”
Nghe vậy đôi tay đang ôm chặt nàng mới thả lỏng ra, phía
dưới đôi chân đang kìm hãm chân cô cũng buông ra.
Lâm Lệ xoay người, không ngẩng đầu nhìn anh, chủ động đưa
tay ôm lấy eo anh, đầu cọ cọ tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh.
Chu Hàn sửng sốt sau đó mới đưa tay ôm lấy cô, khóe miệng
vô thức cong lên, nụ cười kia mang theo nồng đậm thỏa mãn.
Lâm Lệ trợn tròn mắt tựa vào trong ngực anh, duyên số vợ
chồng, có lẽ anh và cô thật là có duyên số vợ chồng, trước đây mất
bao công sức và tinh thần, lại tốn bao thời gian như vậy, cuối cùng
thất bại đến rối tinh rối mù như vậy, có lẽ cô và Trình Tường không
có duyên vợ chồng đi. Nếu cô và Chu Hàn được định trước có duyên
vợ chồng, như vậy cô nên dũng cảm thêm một chút bước về phía
trước đi, đừng làm cho mình suy nghĩ nhiều như vậy, cảm giác hiện
tại mới là thực!
Nghĩ vậy, cô càng đến gần lòng anh hơn.
Ôm cô, Chu Hàn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, hít vào
hương thơm trên tóc cô, hương thơm nhẹ nhàng của cô tràn ngập
khoang mũi anh, vòng tay bất giác ôm chặt cô hơn, môi dừng lại trên
tóc cô khẽ rù rì hỏi: “Em như vậy xem như là cho anh đáp án sao?”
Lâm Lệ biết anh nói đáp án là ám chỉ câu trả lời của cô sau khi
nghe anh thổ lộ, cọ cọ trong lòng anh, Lâm Lệ không nói chuyện,
chậm rãi nhắm mắt lại, ý cười trên khóe miệng lại chưa hề phai đi.
Không nghe được câu trả lời của cô, Chu Hàn cũng không hỏi
nữa, lặng im ôm cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Cả gian phòng an tĩnh có chút duy mỹ, thời tiết hôm nay cũng
rất tốt, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tầng sa mỏng chiếu
vào trong phòng, ánh sáng qua rèm cửa màu tím nhạt rọi sáng
phòng khiến cả gian phòng như chìm trong mộng ảo, mà trên