“Lát nữa em về.” Bên kia điện thoại Lâm Lệ trả lời, không quên
căn dặn nói: “Em nấu cháo rồi, để trong nồi để giữ ấm, anh nhớ ăn
nhé.”
Chu Hàn như không nghe thấy lời cô nói, chỉ nói: “Chờ anh,
anh lập tức qua tìm em.” Nói xong không chờ Lâm Lệ kịp phản ứng,
trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm lệ cầm lấy điện thoại nhìn một lúc lâu, có chút bất đắc dĩ
lắc lắc đầu, sau đó xoay người đi vào tòa nhà bệnh viện.
Mẹ Trình thấy Lâm Lệ đến, kích động lôi kéo tay cô một lúc
lâu cũng không buông ra, thật ra cũng chỉ là đơn giản nói với cô mấy
lời, muốn cô cố gắng khuyên nhủ Trình Tường.
Lâm Lệ có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu, buông tay mẹ
Trình ra, một mình mở cửa bước vào phòng bệnh.
Chu Hàn vội vàng thay quần áo chạy xuống dưới lầu, xuống
tới nơi mới phát hiện mình cầm theo ví tiền nhưng lại không cầm
chìa khóa xe, cũng chẳng quan tâm nữa, trực tiếp ra ngoài bắt taxi
đến bệnh viện.
Đến bệnh viện chỉ thấy ba mẹ Trình Tường đang đứng bên
ngoài, hai người họ thấy Chu Hàn ở đây có chút ngoài ý muốn:
“Cậu…”
Chu Hàn không nhìn bọn họ, trực tiếp lướt qua bọn họ đi vào
phòng bệnh, cũng không nghe hai người phía sau đang ngăn cản,
trực tiếp xoay tay nắm cửa mở cửa đi vào.
“Này, cậu không thể đi vào …”
Trong phòng bệnh Lâm Lệ đang ngồi trên ghế bên giường,
nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu
Hàn đứng ở cửa, nhíu chặt mày lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Chu Hàn cũng nhìn cô, đôi mắt đảo qua Trình Tường đang
nằm trên giường bệnh, không dừng lại, một lần nữa trở lại trên mặt
Lâm Lệ, không nói chuyện, đi nhanh về hướng cô, đưa tay nắm lấy
tay cô, dùng sức một cái, kéo cô ôm chặt vào trong lòng mình, động
tác bá đạo có chút thô lỗ.