“Làm cái gì?” Người đàn ông kia hừ lạnh, tiến lên một bước về
phía Lâm Lệ, nói: “cô dạy dỗ con trai cô như thế nào, không có việc
gì liền ra tay đẩy người đánh người!” Chỉ vào đứa nhỏ còn đang
khóc nói: “Nhìn thấy không, con trai tôi đến bây giờ vẫn còn đang
khóc, cô nói làm sao bây giờ?”
Người đàn ông kia có khuôn mình quá lớn, khó tránh khỏi làm
cho người ta có áp lực vô hình, Lâm Lệ cưỡng chế cảm giác ngột ngạt
trong lòng nói: “tiểu Bân không phải là đứa nhỏ cố ý trêu chọc đứa
nhỏ khác.”
“Cô có ý gì? Cô có ý gì chứ?” Người phụ nữ vốn đang ôm đứa
nhỏ cũng đứng dậy, ép hỏi Lâm Lệ.
“Lúc đầu là Vương Gia Cường nói Chu Gia Bân là con hoang
không ai cần nên tiểu Bân mới tức giận đẩy bạn ý một cái.” Một cô
bé bím tóc hai bên bên cạnh mở nói.
Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn cặp vợ chồng trước mắt nói: “việc này
nói sai vậy cũng là con cái nhà các vị sai trước đi.”
Vương Gia Cường vốn đang khóc ở trong lòng mẹ mình, trên
mặt còn dính nước mắt, quát lên với Lâm Lệ: “Chu Gia Bân vốn là
con hoang, cô cũng không phải mẹ của nó, cha mẹ nó không cần nó
rồi, nó là đứa trẻ không ai cần, thằng bé thối tha không ai cần.”
Thằng bé đứng ở phía sau Lâm Lệ oán hận nhìn chằm chằm
nó, mặt tràn đầy tức giận, đẩy ra Lâm Lệ muốn tiến lên phía trước.
Lâm Lệ vội vàng kéo bé lại ôm vào trong ngực, cô cảm giác
được cả người bé vì tức giận mà không ngừng run rẩy, đưa tay ôm
chặt nó hơn một chút, quay đầu nhìn cặp vợ chồng kia chất vấn:
“muốn nói đến giáo dục, phải là con trai anh chị mới không có giáo
dục đi.”
“Cô nói gì?” Người đàn ông kia tiến lên, đưa tay muốn chộp
lấy Lâm Lệ.
Tình thế quá mức căng thẳng, cô giáo Trần đứng cạnh lo lắng
xảy ra chuyện, vội vàng kéo tay người đàn ông kia, cố gắng hòa
hoãn không khí căng thẳng, nói: “Trẻ con nhốn nháo xô đẩy cũng là
chuyện thường xảy ra, không nên nghĩ là thật, không nên nghĩ là
thật.”