nhẫn chờ tôi. Tôi trượt khỏi cái quan tài, nhìn lại thân xác mình lần cuối.
"Tạm biệt cưng nha", tôi khẽ nói. "Cưng thì sắp chui xuống ngắm củ cải từ
dưới đất, còn tớ đây lại được lên chín tầng mây cơ".
Gabriel nhẫn nại chờ tôi thủng thỉnh bước dọc giáo đường.
"Anh thấy không, tôi nói chuyện với cái xác không hồn của chính mình".
Anh chàng mỉm cười. "Thì đó là phần thưởng dành cho tất cả những người
được lên thiên đường mà. Được tham dự đám tang của chình mình."
Tôi lập tức xịt xuống như quả bóng xì hơi. Hóa ra những việc mình vừa
làm chẳng có gì là ghê gớm cả, thậm chí rất bình thường là khác. "Ý anh là
ai cũng có thể làm được như vậy sao?"
"Đương nhiên, nếu họ muốn."
Thọc tay vào túi quần, tôi càu nhàu. "Thế mà suýt nữa mình đã định khoe
với tất cả mọi người trên thiên đường chứ."
Gabriel búng ngón tay đánh tách một cái, và hình ảnh của hai chúng tôi
nhòa dần đi. "Đề tài nóng hổi đấy. Trên thiên đường ai mà chẳng thích buôn
dưa lê về việc họ đã chết như thế nào, những người thân đã tổ chức đám
tang cho họ cầu kì ra sao, rồi có bao nhiêu người dự lễ nữa chứ, vân vân và
vân vân ..."
Một tia hy vọng. "Biết đâu tôi chẳng là người có ít người dự đám tang nhất
nhỉ. Mỗi ba người, nếu không kể ông cha cố." Tôi là thế đấy, kiêu hãnh
ngay cả khi sự thật có cay đắng đến đâu. Nhưng Gabriel chẳng mất tí ti
công sức nào để chọc cho cái bong bóng hy vọng của tôi nổ tung. "Vẫn tệ.
Timothy McVeigh còn chỉ có đúng một người cơ."
"Đáng ghét."
Và cứ thế, chúng tôi dần biến mất.
Chú thích:
- Gabriel là tên một vị thánh trong Kinh thánh, một trong những vị thánh
chính cùng với thánh Michael.
- Tác giả Aramis tên thật là Jean Kim.