giải thoát vào hồi..." và thế là cả cái bảng thông tin cá nhân của anh chàng
lần lượt hiện ra. Tôi ngơ ngẩn đọc những dòng chữ hiện ra mà chẳng hiểu
chuyện quái quỉ gì đang xảy ra cả. Có vẻ như họ đang thông báo cho bàn
dân thiên hạ trên này biết về một kẻ mới theo chân họ lên đây thì phải.
Thông báo về cái chết...? Khoan đã, thế thì cái chết của tôi có được thông
báo lúc tôi lên đây không nhỉ? Và nếu có, vậy thì những người thân của tôi
đã biết rằng tôi lên đây rồi còn đâu?
Đột nhiên...
"Shih Kaylin!"
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có một vòng tay ấm áp ôm ghì lấy tôi từ đằng
sau.
"Ôi chúa ơi, Kaylin. đúng là Kaylin rồi!"
Chẳng nghi ngờ gì nữa. "Brian Joo, anh chẳng thay đổi tẹo nào trong suốt
mấy tháng em không gặp anh."
Anh nới lỏng vòng tay để xoay tôi lại và nhìn vào mắt tôi. "Chuyện gì đã
xảy ra với em thế? Sao em lại ở đây?"
Tôi với tay lên búng mũi anh, cái cách mà tôi vẫn thường trêu anh trước
đây. "Thế anh mong em xuống địa ngục chắc?"
"Không đời nào." Anh lắc đầu quầy quậy và lại ôm chặt lấy tôi. "Làm sao
thế được cơ chứ. Gặp em anh mừng quá trời. Anh không vui vì em đã chết
đâu, nhưng , mà việc quái gì anh phải nói dối nữa chứ. Anh mừng quá vì
em đã chết và đến đây bên anh. Mừng lắm lắm!"
Brian Joo đúng là týp đàn ông tôi chưa bao giờ muốn gặp gỡ. Lúc nào cũng
vui vẻ quá mức. Thì đấy, người ta chết mà mừng rỡ như thể song hỷ lâm
môn không bằng. Còn tôi, Shih Kaylin, lại là kiểu con gái thích cười vào
những thằng con trai như Brian. Họ lúc nào cũng nhí nhảnh quá mức, trong
khi với tôi, thế giới này chỉ toàn là nỗi đau khổ và tất cả mọi người trên thế
giới này đều là kẻ thù tôi hết thảy.
Nhưng cũng có thể chính vì vậy mà tôi và anh hợp nhau. Tôi đã từng nghe
nói rằng, nếu một chàng trai và một cô gái muốn thuộc về nhau, họ phải
khớp với nhau đến bao giờ đủ một trăm phần trăm thì thôi. Brian chiếm 50,
tôi 50, và thế là cùng với nhau, hai chúng tôi làm nên một trăm phần trăm