lại, tay trái vung lên, nhất thời một cổ băng phong hướng Lữ Minh Dương
chém tới.
Lữ Minh Dương nhất thời cảm giác được một cơn gió lạnh thấu xương
ập đến, máu huyết trên hai tay tựa hồ bị đông cứng, ngón tay đã tê liệt, chỉ
động một chút là phát ra một trận đau nhức từ trong xương tủy. Hắn cắn
chặt răng lần nữa siết cò súng, lần này vậy mà không có huyết thủy bắn ra
từ miệng súng, nhìn kỹ, huyết tương trong thủy bình rõ ràng đã ngưng kết
thành băng.
“ Lưu thúc...” Kim lão thái quát lên thật lớn, lại nhịn không được kịch
liệt ho khan một hồi.
“ Để tôi giết hai đứa nhóc thành phố này, thay tiểu Hồng báo thù, tôi
liền dừng tay, về sau không xuất hiện nữa!” Lưu thúc lớn tiếng la lên, trong
thanh âm của ông ta lại tràn ngập một loại tâm tình đau khổ ấm ức.
Cổ họng Hồng y nữ đã bắt đầu phát ra tiếng “răng rắc” nho nhỏ, Lữ
Minh Dương trên đầu toát đầy mồ hôi, hiện tại khẩu súng huyết tương đã bị
phế đi, hắn hung hăng đem khẩu súng hướng Lưu thúc ném tới, Lưu thúc
cũng không quay đầu lại, chỉ hướng phía sau vung tay lên, nhất thời một cổ
kình phong đánh bật lại, đem khẩu súng huyết tương đánh văng ra một góc
xa xa.
Nhưng ông ta không ngờ đến chính là Lữ Minh Dương sau khi phóng đi
súng huyết tương, ngay sau đó liền từ trong túi áo nắm lấy mũi tên màu bạc
mà hắn nhặt được ở ngoài đê sử dụng như một chiếc phi tiêu từ trong tay
bắn thẳng ra ngoài. Chỉ nghe “Chíu” một tiếng nhẹ, mũi tên bạc kia đã
chính xác cắm vào gáy Lưu thúc.
Mũi tên bạc dài chừng bốn tấc, lúc này toàn bộ mũi tên đã cắm ngập
trong đầu Lưu thúc, đầu mũi tên đang từ mi tâm Lưu thúc lộ ra.