“ Bây giờ cô có tiện nói chuyện không?” Lữ Minh Dương nhàn nhạt
nói.
“Ừ, anh nói đi.” Chu Đình đè nén tâm tình đang kích động, vừa nói, vừa
hướng phòng vệ sinh đi tới. Cô hiểu được ý tứ của Lữ Minh Dương, những
gì cô và hắn trao đổi là tuyệt đối không thể để người khác nghe được, bằng
không nhất định sẽ mang đến một ít phiền toái không đáng có, ngoài ra
chính là có thể bị người khác hiểu lầm mình bị thần kinh.
“ Tôi có thấy tin tức cô đưa ngày hôm qua.” Lữ Minh Dương lạnh nhạt
nói.
Chu Đình cảm giác có một trận ấm ức dâng lên trong lòng, thậm chí có
một chút cảm giác uất nghẹn.
“ Hình ảnh rõ nét lắm.” Trong thanh âm Lữ Minh Dương tựa hồ có một
chút trêu chọc, “ Tôi nhận ra người nông dân đó.”
Chu Đình có chút nổi xung muốn hung hăng cắn cổ họng Lữ Minh
Dương một cái thật mạnh, rõ ràng đã nói là cứ yên tâm nói chuyện, vậy mà
hắn còn quanh co lòng vòng nói hươu nói vượn như vậy.
“ Tôi nghĩ em cũng đã đoán được.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
Chu Đình đợi một chút cũng không thấy Lữ Minh Dương nói tiếp, cân
nhắc một chút nói:” Em vừa nhận một cuộc điện thoại, nói ở Tam Thập
Ngũ có một vị lão giáo sư gặp chuyện ngoài ý muốn...”
Lữ Minh Dương đợi một chút, nói:” Ừ, bây giờ tôi sẽ chạy đến đó, em
cũng lập tức đến đó, một mình, được không?”
“ Được.” Chu Đình đáp không chút do dự.