Lữ Minh Dương có chút bất đắc dĩ, dừng một chút lại mở miệng nói:”
Tôi...”
“ Cậu là phóng viên?” Ông bố rốt cục mở miệng.
“ Phải, tôi là phóng viên!” Lữ Minh Dương vội vàng giơ thẻ phóng viên
trước ngực lên, nói:" Tôi có chút sự tình muốn cùng anh nói chuyện."
“ Bọn họ hại chết vợ tôi rồi!” Ông bố đột nhiên kích động nói,” Mấy thứ
này của bọn họ nhất định không đạt tiêu chuẩn!”
“ Ừ, đúng vậy!” Lữ Minh Dương vội vàng phụ họa nói,” Chúng ta có
thể nói chuyện riêng một chút không, dù sao... đứa bé vẫn còn quá nhỏ...”
Ông bố nhìn thoáng qua con gái trong lòng, có chút không tình nguyện
gật gật đầu. Chu Đình vội vàng tiến lên, chuẩn bị tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng
đứa nhỏ này lại gắt gao nắm lấy góc áo của cha nó, trong ánh mắt tràn ngập
bi thương và sợ hãi.
“Ngoan, đừng sợ, a di đi với cháu. Ba ba nói chuyện với thúc thúc,
chúng ta đứng một bên, cháu vẫn có thể nhìn thấy ba ba, được không?”
Chu Đình ăn nói nhỏ nhẹ thuyết phục tiểu cô nương, hơn nữa ông bố lần
nữa nói không sao, tiểu cô nương này rốt cục cũng đồng ý, Chu Đình vội
vàng ôm nó lui sang bên cạnh.
“ Cậu nghe tôi nói, tôi nhất định phải kiện bọn họ, nhất định phải đòi lại
một cái công đạo...” Người đàn ông thấy con gái đã lui sang một bên, nhất
thời lại kích động nói với Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương thật vất vả chờ cho ông ta thôi kích động, lúc này mới
thản nhiên nói:” Lúc đó trên tàu lượng có hơn hai mươi người đúng không?
Vì sao lại vô duyên vô cớ chỉ có một mình vợ của anh tử nạn? Anh không
cảm giác trong chuyện này có cái gì cổ quái sao chứ?”