sở thú bắt hai ba con sói đem thả lên núi, sau đó nói mấy con gia súc này là
do sói cắn chết, vấn đề không phải đã được giải quyết sao?”
“ Chuyện này còn phải nhờ chú chỉ à?” Lão Mã trừng mắt nhìn Lữ
Minh Dương một cái, nói,” Lão Cao tỉnh bên – chắc chú vẫn nhớ lão chứ --
đã sắp xếp người làm rồi, ngày mai sẽ loan tin trên truyền hình, nhưng mà
vụ án này vẫn phải cẩn thận điều tra.”
Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói:” Vậy sao còn
muốn tôi đến làm gì, không phải bọn họ cũng có chuyên gia sao?”
Lão Mã thở dài một tiếng nói:” Theo lý mà nói thì đúng là như vậy,
nhưng cấp trên chỉ đích danh chú đến hỗ trợ.”
“ Cấp trên...” Lữ Minh Dương vừa tính mở miệng đã bị lão Mã cắt
ngang, lão nói tiếp:” Chú không cần quản nhiều làm gì, kêu chú đi, chú cứ
đi là được.”
Lữ Minh Dương thở dài một tiếng, ai kêu số mình nó không có tự do
làm chi? Công việc này thậm chí muốn từ chức cũng không được phê
chuẩn, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh cấp trên
thôi.
“ Khi nào xuất phát?” Lữ Minh Dương bất đắc dĩ nói.
“ Sáng mai lên đường, trước tiên chú tới cục công an huyện, lão Cao
đang ở đó giải quyết vụ này, chú đến tìm lão là được, sự tình cụ thể lão ấy
sẽ nói cho chú biết.” Lão Mã nói.
Lữ Minh Dương há miệng ngáp, giơ tay nhìn đồng hồ Emf, bây giờ là
hai giờ rưỡi khuya, cái gì mà sáng mai? E là ngay lúc này, phải lập tức lên
đường rồi.