hiện Lữ Minh Dương đã gượng đứng dậy, đang từ trong túi áo lấy ra một
cái hộp màu đen.
“ Ngươi muốn làm gì?” Đừng giết ta, ta không muốn chết...” Bành
Giang Vĩ thống khổ giãy dụa, gào lên.
“ Ngươi chẳng lẽ quên, ngươi đã chết rồi, bây giờ căn bản không phải là
người.” Lữ Minh Dương thở hào hển nói.
“ Tại sao, tại sao, ta làm sai cái gì, cuối cùng lại nhận được kết quả như
thế này.” Bành Giang Vĩ căm phẫn kêu lên.
Lữ Minh Dương thở dài, nói:” Ngươi cưỡng gian bạn gái, còn chưa
thành công, chuyện này cũng chỉ có thể trách ngươi nông nổi nhất thời, còn
có thể hối cải, nhưng làm quỷ rồi còn đi hại người, thì đừng trách ta cho
ngươi hồn phi phách tán.” Hắn vừa nói, vừa mở chiếc hộp ra, bên trong hộp
là một cây đinh dài ba tấc, ngân quang lấp lánh – đây là một cây đinh đặc
chế từ chất phóng xạ đặc biệt, có khả năng phát ra nhiễu điện từ trường
mạnh mẽ, chỉ cần đóng cây đinh này vào mi tâm của ác linh, chỉ mất một
chút thời gian, là có thể đem hắn tiêu diệt biến thành vô hình.
“ Ta yêu các cô ấy như vậy, cái gì cũng thỏa mãn các cô ấy, các cô ấy lại
không yêu ta, cái gì cũng không muốn cho ta, đó là các cô ấy đáng chết!”
Bành Giang Vĩ hung hăng nói.
Lữ Minh Dương cầm lấy cây đinh bạc trong hộp, nhắm ngay mi tâm
Bành Giang Vĩ đóng xuống, nhìn hắn thống khổ giãy dụa, Lữ Minh Dương
lạnh lẽo nói:” Dùng tình yêu để hòng đạt được mục đích thú tính của mình,
ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được cái ngươi muốn.”
Nhìn quỷ hồn vặn vẹo của Bành Giang Vĩ ngày càng nhỏ, Lữ Minh
Dương thở dài, ánh mắt mơ màng nhìn bầu trời ngoài cửa, lơ đãng nói:”
tình yêu là tự nguyện cho đi, mà không yêu cầu được nhận lại bất cứ thứ
gì...”