Sinh, không nói một lời chờ ông tiếp tục giáo huấn.
“ Tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, nhiệm vụ của chúng ta tuyệt đối phải giữ
bí mật, nhất định không được để quần chúng chú ý, nhưng chú vẫn là tạo
thành một cái cục diện như vậy cho tôi...” Lão Mã đùng đùng nổi giận giáo
huấn.
“ Ôi, nếu tôi không dùng bức xạ điện từ, phỏng chừng bây giờ tôi đang
nằm trong quan tài, cũng không cần nghe những lời giáo huấn này của bác
đâu.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói.
“ Chú...” Lão Mã bất đắc dĩ hít vào một hơi, dịu giọng lại nói,” Thôi, tôi
đã an bài nhân viên của Bộ Y Tế Tỉnh đi xử lý vụ này, đối với báo chí tôi
cũng đã giúp chú giải quyết luôn rồi. Nhưng chú nhớ cho tôi, lần sau nhất
định phải chú ý, tôi cũng không hy vọng mỗi lần đều đi theo đằng sau chú
giúp chú lau cái mông.”
“ Tuân lệnh!” Lữ Minh Dương vụng về làm một cái động tác chào của
quân nhân.
Lão Mã không khỏi bật cười, nói thật, đối với Lữ Minh Dương, ông coi
tiểu tử này không chỉ là cấp dưới, mà nhiều hơn chính là con cháu của
mình. Đã mười mấy năm, bản thân ông chính mắt nhìn hắn trưởng thành
từng ngày, thử hỏi làm sao ông có thể giận nó lâu được chứ.
“ Còn nữa, chú thấy Giang Vĩ Bân thế nào?” Lão Mã lại hỏi.
“ Dạ, cũng không tệ.” Lữ Minh Dương trong lòng cười một tiếng, đối
với sếp Giang này, mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng cũng coi
như có chút giao tình với hắn. Lão Mã hỏi những lời này, cũng tức là có
chuyện tốt. Bởi vì theo yêu cầu, chỉ có nhân tài cỡ cấp bậc cục trưởng mới
có thể biết được sự tồn tại của những người như hắn. Mà lúc trước bản thân
hắn đã nghe phong thanh anh ta là nhân tuyển cho chiếc ghế cục trưởng