Đúng lúc đó không trung dao động kịch liệt, hai làn khí tức từ xa truyền
lại.
Độc Cô Bại Thiên biến sắc, lạnh giọng: “Không ngờ hôm nay vẫn có kẻ
dám xen vào việc của ta, không ngờ danh tiếng của Nam Cung thế gia được
thế, mời được tới hai đế cảnh cao thủ, khá lắm, nhưng đừng quên bát đế
còn không làm gì được ta, tam đến thì cản được ta ư?”
Tiếng xé không khí vang lên, hai nhân ảnh như thiểm điện vụt tới, nháy
mắt đã xuất hiện trong trường.
Hai người này một cao một thấp, tuổi chừng bốn mươi, người cao trông
gầy khô nhưng tinh thần đầy đủ, hai mắt sâu thẳm, vừa nhìn là biết thuộc
nhóm tuyệt đỉnh cao thủ; người lùn có phần mập mạp, mặt mũi hiền lành,
không thể nhận ra tu vi nông sâu.
Độc Cô Bại Thiên không để ý đến người cao nhưng rất lưu ý đến người
lùn, kẻ nào càng không nhận ra nông sau càng đáng sợ, khẳng định tu vi
của người này không dưới Nam Cung Vô Địch.
Nam Cung Vô Địch cười: “Ha ha, hóa ra là hai vị sư huynh ở thánh
địa…”
Trong lòng Độc Cô Bại Thiên thắt lại, thầm đoán: “Thánh địa? Lẽ nào
thánh địa định nhân cơ hội này động thủ với ta? Trước đây thánh địa chỉ cử
ra Thủy Thiên Ngân, ngoài ra không còn thêm đế cảnh cao thủ nào, lần này
muốn động thủ thật sự?”
Hai người kia cười, người cao nói: “Cách biệt ba mươi năm, không ngời
phong thái của Nam Cung huynh còn hơn xưa, đột phá vương cấp hạn chế,
tiến vào đế cảnh lĩnh vực, đáng mừng, đáng mừng.”
Nam Cung Vô Địch cười: “Hổ thẹn, đến mấy năm gần đây tiểu đệ mới
tiến vào đế cảnh, hai vị sư huynh đạt sớm hơn hai mươi năm, thật là
ngưỡng mộ.”
Người thấp nói: “Người thành đế sau vị tất không bằng người thành
trước, huynh thành đế mới nửa năm nhưng tu vi hiện giờ không kém gì,
thậm chí còn hơn cả hai huynh đệ tại hạ. Ở lại vương cấp cảnh giới lâu
cũng có lợi là được luyện tâm, vị tất không phải việc tốt.”