BẤT TỬ BẤT DIỆT - Trang 1329


Như thể đáp lời bọn họ, Độc Cô Bại Thiên khe khẽ nói với mình:

“Những kẻ tự coi là Thần ở Bỉ Ngạn còn nhiều không?”

“Lẽ nào hắn thành ma?”
“Ma chi cực đạo?”
“Vô tình ma đạo, vô dục vô tình!”
“Vong tình ma đạo, thái thượng vong tình!”
“Cửu chuyển ma tôn!”
Độc Cô Bại Thiên nhìn lên một đám mây trên cao, khẽ vẫy tay, tức thì

đám mây trắng nhẹ nhàng bay xuống.

Hắn thở than: “Vốn là một vầng mây tự do, giờ thì khó lòng được vậy

nữa.”

“Đạo phi đạo, ma phi ma. Trên đời này làm gì có cái là thần hay ma. Bất

quá là một bọn ngu xuẩn quên mất bản ngã. Ta vẫn là ta!”

Cùng với tiếng lẩm bẩm của hắn, từ trên cao xẹt xuống một tia sét, đám

mây trắng được hắn kéo xuống tiêu tan trong nháy mắt.

Hắn lại khẽ than thở: “Dục vọng, dục vọng, đúng là căn nguyên của họa

loạn.”

Đoạn hắn uốn mình, lạnh lùng nhìn sang chân trời phía tây, lên tiếng:

“Hắc hắc, bây giờ mà các ngươi dám tới Trường Sinh cốc cầu sinh! Nguyệt
nhi, hôm nay để ta làm cho muội chút việc, trên đời này không có ai đủ khả
năng ngăn trở ta.”

Từ xa xôi phía Tây, hơn mười đạo nhân ảnh dần hiện rõ, nhanh chóng

lao tới như điện chớp.

“Ngụy tuần thiên sứ giả, hắc hắc, những kẻ đáng thương mà cũng đáng

hận vô cùng. Chắc gần vạn năm nay có không ít cao thủ thánh cấp gục ngã
trong tay các ngươi. Sống ngơ ngơ ngác ngác thế này, chi bằng hôm nay kết
thúc chút hơi tàn.”

Thoáng chốc, mười ba bóng người đã tới trên tầng không Trường Sinh

cốc, mười ba Võ thánh mặt mũi lạnh lùng vây chặt Độc Cô Bại Thiên vào
giữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.